Xa nơi biệt phủ trầm mặc và ngập trong bùa chú, làng quê yên ả bắt đầu một ngày mới. Nhưng trong không khí sáng nay… có gì đó không đúng.
**
Nhựt – một thanh niên cao ráo, đôi mắt sắc sảo và tính cách hay để ý, vừa xách thúng ra đồng, vừa lẩm bẩm:
– “Sáng nay lại không thấy tụi Bình, Hải, Phước đâu hết…”
Ba người đàn ông lực lưỡng nhất làng, vốn là linh hồn của những bữa nhậu, những trận kéo lúa, những lần xây nhà cho cả xóm — đột nhiên biến mất suốt đêm, rồi sáng ra cũng chẳng thấy đâu trong bữa cơm sáng ở quán bà Sáu.
Kỳ lạ hơn, hôm qua Bình còn nói sẽ dậy sớm đi cày… mà giờ ruộng vẫn im lìm.
Nhựt bước đến đầu con đường dẫn đến Tân biệt phủ. Hắn nhìn lên. Nắng chiếu qua những cánh cổng gỗ cao đầy bụi, không một ai ra vào. Nhưng… từ đằng xa vẫn thấy thấp thoáng những bóng người đang chuyển động như trong một điệu múa chậm chạp sau lớp cửa sổ mờ sương.
Có ai đó… đang lau chùi bên trong. Trần trụi. Mồ hôi đổ như mưa.
Nhựt rùng mình.
– “Không lẽ… tụi nó ở trong đó từ đêm qua tới giờ sao? Làm gì mà kín tiếng vậy chứ?”
Là một người từng nghe nhiều chuyện dị kỳ, Nhựt bỗng nhớ lại lời đồn xưa cũ về biệt phủ ấy — nơi từng có một ông địa chủ bí ẩn mất tích trong đêm, người ta nói rằng ông ta đã “dâng linh hồn mình cho một loại bùa gọi là Tâm Tượng Nhân… để giữ thanh xuân và quyền lực”.
Nhựt nuốt nước bọt. Lòng dâng lên một cảm giác bất an mơ hồ.
Hắn quyết định lùi lại vài bước, rồi men theo lối mòn sau nhà, tìm một khe nhỏ để quan sát…
Nhựt men theo lối mòn sau biệt phủ, nép người giữa những lùm cây cao quá đầu, từng bước thận trọng như sợ kinh động đến điều gì đó không thuộc về thế giới này.
Hắn tìm được một khe nứt nhỏ nơi góc tường, vừa đủ để lén nhìn vào trong mà không bị phát hiện.
Bên trong… ánh sáng mờ vàng của nến và hương đèn hòa quyện cùng ánh nắng sớm khiến không gian như đang chìm trong giấc mộng. Nhựt nín thở khi thấy một trong ba người – chính là Phước – đang cúi người lau sàn, cơ thể bóng mồ hôi, gương mặt đờ đẫn như tượng đá.
Nhựt toan quay đi — thì Phước ngẩng đầu lên.
Ánh mắt đó… chạm thẳng vào mắt Nhựt qua khe tường.
Nhựt giật nảy mình, lùi lại theo phản xạ. Nhưng điều khiến hắn rợn người không phải vì bị phát hiện… mà vì Phước nhìn hắn nhưng không nhìn thấy.
Đôi mắt của Phước… trống rỗng, không có phản ứng, không có tia nhận ra, không có linh hồn.
Chỉ là một cặp mắt mở… nhìn thẳng… và không tồn tại sự sống bên trong.
**
Trong khoảnh khắc ấy, Nhựt cảm thấy lạnh buốt từ sống lưng dội ngược lên gáy.
– “Cái… quái gì vậy…?”
Hắn bịt miệng mình, thở dốc. Cơn ớn lạnh lan khắp tay chân.
Không ai bình thường có thể nhìn xuyên người khác mà không thấy họ.
Không ai có thể lau dọn như một cái máy giữa hơi hương và ánh nến, trần trụi như đang bị tế thần.
Phước từ từ cúi đầu xuống lau tiếp sàn nhà, như chưa từng có ai nhìn trộm.
Nhựt lùi khỏi khe nứt, tim đập như trống làng trong lễ hội. Hắn biết… có gì đó không ổn đang diễn ra trong căn biệt phủ đó. Và ba chàng trai kia — đã không còn là chính họ nữa.