Chương 15

Tấn vẫn đứng nơi lan can tầng hai, gió lùa nhẹ vào vạt áo lụa mỏng khiến hắn trông như một bóng ma quý tộc giữa ánh sáng mờ ảo. Ánh mắt hắn liếc xuống sân dưới, nơi ba người đàn ông cơ bắp vẫn đang chăm chú lau dọn, từng giọt mồ hôi rơi xuống gạch như lễ vật âm thầm.

Tấn khẽ vẫy tay. Không cần hét gọi. Không cần nhìn thẳng.

Hải, như bị kéo bởi sợi dây vô hình, lập tức ngẩng đầu lên. Đôi mắt anh vẫn mang ánh mơ màng của kẻ dưới thôi miên, nhưng bước chân lại dứt khoát và vững chãi. Anh đặt chậu nước xuống, rướn vai, từng múi cơ ngực căng lên dưới ánh nắng rồi bước lên cầu thang.

Tấn đứng đó, chờ không nhúc nhích. Khi Hải tới gần, hắn nhẹ giơ tay, không chỉ thị bằng lời mà bằng ánh mắt như thôi thúc tận xương tủy.

Hải quỳ một gối xuống, dang hai tay ra, cơ bắp gồng nhẹ như đỡ cả bầu trời.

Tấn thản nhiên ngồi vào lòng anh — một cách ung dung, trượt hai cánh tay vòng qua cổ Hải như người yêu lâu năm.

Bàn tay to lớn của Hải ôm lấy thân thể nhỏ hơn, ẵm Tấn lên như bế một bức tượng thần. Bước chân anh vững như rễ cây cổ thụ, từng bước một chậm rãi, đưa Tấn từ tầng hai xuống lầu.

Không ai nói. Chỉ có tiếng da chạm vào da, tiếng thở nhẹ vang trong không gian tĩnh mịch.

Tấn dựa đầu vào ngực Hải, hờ hững nhưng đầy ý đồ, ngón tay gõ nhẹ vào bờ vai săn chắc:

– “Bế ta như thế này… cũng như đang dâng cả thể xác em cho ta đấy, Hải à…”

Hải không trả lời, nhưng trong ánh mắt mơ màng kia, có thứ gì đó run lên – như linh hồn muốn thoát mà không thể.

Xa nơi biệt phủ trầm mặc và ngập trong bùa chú, làng quê yên ả bắt đầu một ngày mới. Nhưng trong không khí sáng nay… có gì đó không đúng.

**

Nhựt – một thanh niên cao ráo, đôi mắt sắc sảo và tính cách hay để ý, vừa xách thúng ra đồng, vừa lẩm bẩm:

– “Sáng nay lại không thấy tụi Bình, Hải, Phước đâu hết…”

Ba người đàn ông lực lưỡng nhất làng, vốn là linh hồn của những bữa nhậu, những trận kéo lúa, những lần xây nhà cho cả xóm — đột nhiên biến mất suốt đêm, rồi sáng ra cũng chẳng thấy đâu trong bữa cơm sáng ở quán bà Sáu.

Kỳ lạ hơn, hôm qua Bình còn nói sẽ dậy sớm đi cày… mà giờ ruộng vẫn im lìm.

Nhựt bước đến đầu con đường dẫn đến Tân biệt phủ. Hắn nhìn lên. Nắng chiếu qua những cánh cổng gỗ cao đầy bụi, không một ai ra vào. Nhưng… từ đằng xa vẫn thấy thấp thoáng những bóng người đang chuyển động như trong một điệu múa chậm chạp sau lớp cửa sổ mờ sương.

Có ai đó… đang lau chùi bên trong. Trần trụi. Mồ hôi đổ như mưa.

Nhựt rùng mình.

– “Không lẽ… tụi nó ở trong đó từ đêm qua tới giờ sao? Làm gì mà kín tiếng vậy chứ?”

Là một người từng nghe nhiều chuyện dị kỳ, Nhựt bỗng nhớ lại lời đồn xưa cũ về biệt phủ ấy — nơi từng có một ông địa chủ bí ẩn mất tích trong đêm, người ta nói rằng ông ta đã “dâng linh hồn mình cho một loại bùa gọi là Tâm Tượng Nhân… để giữ thanh xuân và quyền lực”.

Nhựt nuốt nước bọt. Lòng dâng lên một cảm giác bất an mơ hồ.

Hắn quyết định lùi lại vài bước, rồi men theo lối mòn sau nhà, tìm một khe nhỏ để quan sát…

Cả biệt phủ tĩnh lặng như chốn tu luyện tà đạo. Và giữa nơi đó, một gã phù thủy bê đê, đang ngồi trong vòng tay lực sĩ, như ngự trên ngai vàng của một vương quốc lập nên bằng ma thuật, mồ hôi… và sự phục tùng.