Trời dần sáng. Ánh mặt trời đầu tiên rọi qua khung cửa sổ chạm trổ hình linh thú, chiếu lên ba thân thể trần trụi lực lưỡng đang ngồi xếp bằng giữa sàn biệt phủ.
Không tiếng động. Không cựa quậy.
Họ vẫn còn đó.
Bình – đôi mắt lặng lẽ nhìn thẳng, da ngăm rám nắng như phát sáng trong làn sương sớm.
Hải – cơ thể săn chắc như dây cung, ngực phập phồng đều như vẫn đang chìm trong một cơn mộng.
Phước – ngồi thẳng lưng như tượng thần canh miếu, hai tay đặt trên đùi, cằm hơi cúi như đang đợi một tiếng gọi thiêng liêng.
Không ai rời đi trong đêm. Không ai tỉnh lại.
Cả ba, giờ đây giống như những chiến binh cổ đại bị yểm bùa, ánh mắt không còn trắng dã nhưng sâu hoắm, không hồn mà cũng không chết.
Tấn bước xuống từ gác lửng, mặc áo lụa mỏng, tay cầm một chiếc quạt bằng trầm hương. Hắn bước chậm, ánh mắt nhìn ba người đàn ông trước mặt với vẻ hài lòng pha một chút xao xuyến lạ lùng.
– “Tỉnh dậy đi, các em.”
Không ai chớp mắt. Nhưng ngay lập tức, cả ba chàng trai đồng loạt quỳ xuống, như thể linh hồn vừa được thổi lại vào thân xác.
Tấn đi vòng quanh họ, chiếc quạt phe phẩy tỏa ra mùi ngọt nhẹ của quế, gừng và bồ kết. Hắn chạm vào vai Bình:
– “Hôm nay trời nắng đẹp… ta muốn các em giúp ta lau sạch tòa nhà này. Từng viên gạch, từng ô cửa, từng thanh xà – đều phải chạm tay các em.”
Không lời đáp, nhưng cả ba cùng cúi đầu nhận lệnh, rồi đứng dậy như ba cỗ máy cơ bắp.
**
Tấn dựa vào ghế, nhìn ba người đàn ông bắt đầu chia nhau việc — cởi trần, tay trần, từng bước đi đều toát ra vẻ lặng lẽ đáng sợ. Mỗi lần họ cúi xuống, từng múi cơ lưng, cơ vai nổi lên bóng loáng dưới nắng, như đang múa một điệu vũ câm lặng cho chủ nhân thưởng lãm.
Hắn nhấp một ngụm trà, khẽ cười:
– “Ta chưa từng nghĩ… làm chủ trái tim người đàn ông lại dễ đến thế này…”
Sáng sớm ngập nắng. Ánh sáng len qua tán cây rọi vào Tân biệt phủ, nơi từng tia bụi lơ lửng trong không khí cũng như đang ngập trong bùa chú.
Và giữa căn phủ cổ kính ấy, ba người đàn ông lực lưỡng bắt đầu di chuyển. Không một lời, không một tiếng thở mạnh — chỉ có tiếng vải lau xát vào gạch đá, tiếng nước rơi tí tách, và… tiếng cơ bắp chuyển động trong yên lặng.
Bình dùng một tấm khăn thô lau sạch từng cánh cửa gỗ. Cơ tay anh xoắn chặt từng đường gân, cơ vai tròn đầy căng lên mỗi khi vươn cao, những giọt mồ hôi chảy dọc từ cổ xuống bụng, rồi ngấm vào dây lưng còn sót lại. Mắt vẫn trống rỗng, nhưng từng động tác như được lập trình bởi chính bàn tay Tấn.
Hải quỳ gối lau sàn, bàn tay lớn trượt qua từng viên gạch, lưng trần bóng loáng mồ hôi, phản chiếu ánh sáng như một bức tượng đồng sống động. Lưng anh thở, co giãn nhịp nhàng. Mỗi lần Hải cúi thấp, những múi bụng chuyển động dưới lớp da rám nắng, tạo nên một nhịp điệu lặng lẽ, gợi cảm đến rợn người.
Phước xách hai xô nước lớn đi quanh, bắp tay cuồn cuộn như hai thớ thịt căng cứng, mỗi bước đi làm ngực anh rung nhẹ. Anh đổ nước vào thau, gục đầu xuống lau từng bậc cầu thang — và mồ hôi chảy ròng ròng từ trán xuống sàn, hòa cùng nước như một phần tế lễ.
Tấn đứng trên lan can tầng hai, áo lụa bay nhẹ, ánh mắt âm u quan sát.
Cả biệt phủ – như một đền thờ đang được tẩy uế bằng chính thân thể và mồ hôi của ba "người hiến tế".