Lục Thiên Vỹ dừng lại trước một bức tường đá nứt vỡ, cũ kỹ phủ rêu xanh. Phía trước là Huyễn Nguyệt Cốc, phế tích từng là tổng đàn của Thái Nguyệt Thiên Cung – môn phái biến mất cách đây hơn ba ngàn năm sau một đại biến không ai nhắc tới.
Cảnh vật nơi này mù sương, không có sinh khí, nhưng lại văng vẳng tiếng chuông ngân và tiếng ngâm thơ mờ nhạt, như có như không.
Gió lạnh quét qua. Hắn chỉ khẽ nhíu mày:
"Chưa vào trận mà đã thấy ảo giác... Trận pháp ở đây không tầm thường."
[Nhiệm vụ cấp Tuyệt Vọng bắt đầu.]
Thời gian còn lại: 1 canh giờ
Mục tiêu: Tiến vào tâm cốc.
Cảnh báo: Tàn niệm của Hóa Thần kỳ đang cư ngụ tại trung tâm.
Cổ trận tầng ngoài: Cửu Tinh Loạn Huyễn Trận – phân biệt thật giả, xuyên qua mà không bị ảnh hưởng thần thức.
Hắn không bước vội.
Lấy ra một nắm tro đen từ túi vải, tung lên không.
Tro rơi, không chạm đất. Mỗi hạt bụi đều lơ lửng một cách kỳ dị, rồi từ từ tan vào hư không. Gió không lay nổi. Không trọng lực.
Hắn cười nhạt:
"Ra là trận pháp kết giới không dùng linh khí, mà dùng... ý niệm tồn lưu trong không gian."
Khó đấy.
Người bình thường đi vào sẽ bị giam hãm thần thức, nhận nhầm phương hướng, bị chính nỗi sợ và ký ức của mình bẻ cong đến phát điên.
Nhưng hắn, Lục Thiên Vỹ, lại có một lợi thế.
Hắn ngồi xuống, nhắm mắt.
"Mô Phỏng Chiến Lược – Kích hoạt."
[Giao diện chiến lược hiện ra trong đầu.]
Ba con đường khả thi
Hai hướng gió nghịch lưu
Một điểm tâm trận ẩn dưới tầng khí kết
Bốn điểm nhiễu loạn tạo ra phản xạ ký ức cá nhân
Từ từ, hắn dựng lại bản đồ trận trong đầu.
Rồi đột nhiên, hắn… lấy ra một tấm gương vỡ từ túi áo.
Một nửa chiếc gương bạc mẻ góc, trông chẳng có gì giá trị.
Nhưng hắn cười: "Phản chiếu ảo ảnh bằng một vật từng bị nguyền rủa bởi cảm xúc… chính là chìa khóa."
Mười bước vào trong trận.
Sương mù lập tức hóa thành cảnh tượng. Một người đàn bà gào khóc trong mưa, rồi hóa thành một cô gái thẹn thùng thổ lộ tình ý. Tiếp theo là một kẻ mũ đen cầm kiếm chém xuống đầu hắn.
Tất cả đều thật, đều sắc nét như ký ức của chính hắn.
Nhưng… là ký ức không thuộc về hắn.
Hắn giơ chiếc gương lên. Trong gương – tất cả ảo cảnh biến thành... những con rối rỗng mắt.
"Trận này không bắt được ta," hắn thì thầm, "vì ngươi không thể tạo ảo cảnh từ một kẻ... vốn chẳng có gì để mất."
Bước tiếp.
Thời gian còn lại: Nửa canh giờ.
Hắn đi sâu vào tâm trận. Một khoảng đất trống mở ra. Ở giữa là một bệ đá bị nứt, bên trên có tàn niệm màu xám đục đang cuộn xoáy.
Tàn niệm của một tu sĩ Hóa Thần.
Hắn không tấn công.
Thay vào đó, hắn lùi lại ba bước, bẻ một nhánh cây khô, chấm vào máu mình, viết lên đất ba chữ cổ ngữ đã quên mất trong lịch sử:
"Nguyệt Ẩn Huyền."
Tàn niệm khựng lại. Lốc xoáy tan dần.
Trong thoáng chốc, một giọng nói mờ nhạt vang lên giữa không trung:
"…ngươi biết ngôn ngữ cổ? Là… truyền nhân? Không… chỉ là… kẻ đi lối khác… Nhưng… đáng… đáng tiếc…"
Tàn niệm tan đi. Không đánh nhau. Không giết chóc.
Hắn vượt qua bằng… ngôn ngữ đã bị thất truyền.
[Nhiệm vụ cấp Tuyệt Vọng – Hoàn thành.]
Tăng 1 cấp tu vi: Trúc Cơ sơ kỳ
Mở kỹ năng hệ thống: Giải Mã Ký Ức Tàn Niệm
Nhận vật phẩm: "Tâm Vấn Cổ Linh Đồ"
Đánh giá: SSS (Chưa từng có)
Lục Thiên Vỹ ngồi xuống bệ đá đổ nát, nhìn lên bầu trời đêm vừa hiện ra sau mây mù.
Trong đầu, hệ thống hiện lên câu hỏi:
[Bạn có muốn tạo hồ sơ vinh danh bản thân với thành tích này?]
Hắn lạnh lùng tắt giao diện.
"Vinh danh cái đầu ngươi."
"Làm nhiều, nói ít, chết chậm. Đó mới là tu đạo."
Cuộc đời dễ dãi không dành cho hắn. Tông môn? Danh tiếng?
Là thứ khiến người khác ngủ quên trên đống an toàn.
Hắn không muốn được dẫn dắt. Hắn muốn tự chặt cây, mở đường,
tự cười giữa vực thẳm – dù không có ai vỗ tay.