Chương 14 – Tình Huống Tuyệt Vọng

Trong không gian vĩnh viễn bị phong tỏa, Lục Thiên Vỹ bắt đầu cảm nhận được sự căng thẳng dần gia tăng. Hắn đã hiểu, Lĩnh Vực Sáng Thế không chỉ là một khu vực nguy hiểm mà còn là nơi mà hệ thống đã cố tình đưa hắn đến để thử thách bản lĩnh vượt qua giới hạn của mình.

Những tiếng động khẽ vang lên từ phía xa, như có thứ gì đó đang di chuyển trong bóng tối, chậm rãi tiến lại gần. Không cần phải suy đoán, Lục Thiên Vỹ biết đó chính là kẻ thù. Mặc dù hắn không thể tu luyện như những tu sĩ khác, nhưng với những nhiệm vụ đã trải qua, hắn đã hình thành cho mình một khả năng phản ứng và chiến đấu vô cùng sắc bén.

"Đây không phải là thời điểm để hoang mang. Không thể hoàn thành nhiệm vụ, đồng nghĩa với việc không thể tiến bộ." – Lục Thiên Vỹ tự nhủ, ánh mắt trở nên sắc bén.

[Bước 1: Bối Cảnh Căng Thẳng]

Lục Thiên Vỹ chậm rãi quan sát xung quanh. Mặc dù hắn không thể tu luyện theo cách thông thường, nhưng những kỹ năng và trí tuệ tuyệt vời của hắn lại chính là tài sản quan trọng để đối phó với tình huống này.

Trong không gian này, bóng tối dày đặc bao trùm mọi thứ. Cả Lục Thiên Vỹ lẫn kẻ thù đều chỉ có thể dựa vào các giác quan khác để tìm kiếm và phòng thủ. Hắn hít một hơi thật sâu, cố gắng lắng nghe và cảm nhận từng nhịp thở, từng chuyển động nhỏ trong không khí.

Một tiếng động lạ vang lên từ phía trái, Lục Thiên Vỹ không hề động đậy, chỉ dùng mắt quan sát. Những sinh vật kỳ lạ, không phải tu sĩ mà là quái vật được hệ thống phái tới để thử thách hắn. Chúng có thể cảm nhận được linh khí, và một khi phát hiện ra hắn, chúng sẽ không ngừng tấn công cho đến khi tiêu diệt được.

[Bước 2: Sự Ra Tay Từ Xa]

Lục Thiên Vỹ không thể tùy tiện hành động khi chưa chắc chắn về tình huống. Hắn không phải là kẻ muốn vung tay hành động mà thiếu tính toán. Mặc dù sức mạnh của hắn không thể so với những tu sĩ Nguyên Anh, nhưng trí tuệ lại chính là điểm mạnh duy nhất mà hắn có thể dựa vào.

Một sinh vật kỳ lạ với hình dạng một con rắn bạch kim đột ngột xuất hiện. Cái đuôi của nó đập mạnh xuống đất, tạo ra một âm thanh như sấm. Nó không phải là một sinh vật đơn giản. Lục Thiên Vỹ đã nhận ra rằng nó chính là một trong những thử thách mà hệ thống đã đưa ra, và đối đầu trực diện sẽ là một lựa chọn cực kỳ mạo hiểm.

"Chạy trốn sao? Không thể, vì tôi không thể hoàn thành nhiệm vụ. Một nhiệm vụ tuyệt vọng như thế này… nếu không thể vượt qua, không chỉ là việc tu vi không thể tăng lên, mà còn là mất hết cơ hội." – Lục Thiên Vỹ suy nghĩ trong đầu.

Với tốc độ không thể tưởng tượng, con rắn lao về phía hắn. Mặc dù có một chút hoảng hốt, nhưng Lục Thiên Vỹ đã kịp giữ bình tĩnh. Hắn không vội vã đánh trả mà tập trung vào phân tích điểm yếu của con rắn.

[Bước 3: Đánh Lén và Sử Dụng Kỹ Năng]

Lục Thiên Vỹ bỗng dưng bước vào bóng tối, tạo ra một vùng ẩn nấp hoàn toàn. Kỹ năng của hắn bắt đầu phát huy tác dụng. Dù không có khả năng sử dụng tu vi để tấn công, hắn vẫn có thể lợi dụng hoàn toàn những chiêu thức thông minh mà mình đã luyện thành thục từ trước.

Hắn đánh lén con rắn, vung ra một chuỗi các đòn chí mạng mà không hề để lại dấu vết. Những đòn tấn công này không chỉ nhằm vào thể xác mà còn nhằm vào linh hồn của nó. Con rắn bạch kim dù mạnh mẽ, nhưng trước sự tính toán sắc bén của Lục Thiên Vỹ, nó đã nhanh chóng bị áp đảo, cơ thể nó bắt đầu mất kiểm soát, đổ dồn vào không gian tối.

"Cơ hội tới rồi." – Lục Thiên Vỹ thầm nghĩ, tiếp tục ra đòn tấn công cuối cùng.

Hắn kích hoạt Kỹ Năng Hắc Ám Tử Chiêu, khiến con rắn bạch kim bị trói buộc trong một lưới linh hồn. Hơi thở của con rắn dần yếu đi, và cuối cùng, nó đã bị đánh bại.

[Bước 4: Chạy Trốn và Khám Phá Thêm Những Kẻ Thù]

Mặc dù con rắn đã bị tiêu diệt, nhưng Lục Thiên Vỹ biết rằng đây chỉ là một trong vô số thử thách mà hệ thống đã tạo ra cho hắn. Cảm giác thời gian ngày càng cạn kiệt khiến hắn không thể ở lại lâu hơn. Hắn nhanh chóng tìm cách rời đi và tiếp tục hành trình của mình.

Nhưng chưa kịp thở phào, Lục Thiên Vỹ phát hiện ra một luồng linh khí mạnh mẽ đang tiến về phía mình. Không thể chậm trễ, hắn nhanh chóng thu hồi sức mạnh, giấu mình vào bóng tối để tránh bị phát hiện.

Chỉ sau một thoáng, một tu sĩ Nguyên Anh xuất hiện, tay cầm kiếm sáng chói. Kẻ này nhìn vào không gian tối tăm, nhưng không thể phát hiện ra Lục Thiên Vỹ, dù hắn chỉ cách đối thủ một bước.

"Cái này… có vẻ không ổn rồi…" – Lục Thiên Vỹ mỉm cười một cách khinh bỉ.

[Bước 5: Bước Ra Khỏi Bóng Tối]

Lục Thiên Vỹ quyết định không chờ đợi nữa. Với những kẻ như thế này, hắn không thể hoài nghi bản thân nữa, hắn phải hành động.

Hắn nhanh chóng xuất hiện trước mặt tu sĩ Nguyên Anh, đôi mắt lạnh lùng, không có chút sợ hãi. Tu sĩ Nguyên Anh nhìn thấy hắn thì có phần giật mình, nhưng rồi lại bình tĩnh cười.

"Người vào đây chắc chắn không phải là người bình thường. Nhưng…" – Tu sĩ Nguyên Anh nói, giọng nói đầy kiêu ngạo. – "Vậy thì đừng trách ta!"

Những cuộc chiến mới lại bắt đầu, nhưng lần này, Lục Thiên Vỹ không còn bị ràng buộc bởi bất kỳ yếu tố nào ngoài trí tuệ và sự thông minh.