Lục Thiên Vỹ đang đứng trước những thử thách mà hệ thống đã chuẩn bị sẵn, nhưng tình hình không mấy khả quan. Sau khi đối mặt với vô số kẻ thù mạnh mẽ, hắn bắt đầu cảm thấy sự mệt mỏi tích tụ từ những trận chiến kéo dài. Mặc dù hắn vẫn có thể xử lý các tình huống bằng trí tuệ sắc bén và khả năng phản xạ cực tốt, nhưng những căng thẳng ngày một gia tăng khiến hắn không thể duy trì sự bình tĩnh lâu dài.
Và rồi, điều mà hắn đã sợ hãi bấy lâu cuối cùng cũng xảy đến. Một cơn đau đầu dữ dội ập đến, mạnh mẽ và cuồng loạn. Hắn biết rằng linh hồn của mình không thể chịu đựng thêm nữa. Một phần trong hắn đã bắt đầu vỡ ra, và đó chính là lúc nhân cách thứ hai xuất hiện.
"Ôi… Đau quá! Cứ thế này… chắc ta thành điên mất!" – Lục Thiên Vỹ thầm nghĩ trong cơn đau đớn, nhưng rồi một tiếng cười vang lên trong đầu hắn.
Lục Gia Gia, nhân cách thứ hai của hắn, bỗng chốc xuất hiện, như một cơn gió cuốn qua mọi thứ.
[Nhân Cách Thứ Hai – Lục Gia Gia]
Lục Gia Gia xuất hiện với một thái độ hoàn toàn trái ngược với Lục Thiên Vỹ. Hắn không còn là một người trầm tĩnh, tính toán từng bước một như trước nữa. Nhân cách thứ hai này hoàn toàn bộc phát, không còn sự kiềm chế, không còn nhân tính, chỉ còn lại sự thông minh lạ lùng và một cái tôi bất cần đời.
"Ha ha! Nói thật, không thể tin nổi là ta đã bị nhốt trong cái thân xác này quá lâu. Giờ thì tới phiên ta rồi! Tên Lục Thiên Vỹ này chỉ toàn tính toán và chờ đợi. Còn ta? Ta muốn làm gì thì làm!" – Lục Gia Gia cười khùng khục, hoàn toàn tự do.
Lục Thiên Vỹ cảm nhận được sự thay đổi trong cơ thể mình. Cảm giác hoàn toàn khác biệt khi nhân cách thứ hai xuất hiện. Mặc dù hắn vẫn có thể điều khiển cơ thể, nhưng Lục Gia Gia không thể bị kiềm chế hoàn toàn. Cái tên này quá... khác biệt.
[Sự Tự Do Của Lục Gia Gia]
Lục Gia Gia bước ra khỏi bóng tối, không thèm nhìn một cái vào những kẻ thù đang đứng đối diện hắn. Đó là một nhóm tu sĩ Nguyên Anh, từng kẻ đều là những người mạnh mẽ, nhưng lại không đủ khả năng để nhìn thấu được sự thay đổi trong Lục Thiên Vỹ.
"Hửm? Các ngươi là ai? À mà mặc kệ! Giờ thì ta sẽ chơi đùa một chút nào!" – Lục Gia Gia nở một nụ cười xảo quyệt, không để tâm đến đối thủ.
Các tu sĩ Nguyên Anh lập tức nhận ra sự khác biệt trong thái độ của Lục Thiên Vỹ. Sự lạnh lùng và kiên định mà trước đây luôn hiện hữu trong ánh mắt hắn giờ đã không còn. Thay vào đó là một thái độ hoàn toàn bất cần, như thể hắn chẳng quan tâm đến việc sống chết.
Một tu sĩ trong số đó lên tiếng, giọng điệu có chút nghi hoặc:
"Lục Thiên Vỹ? Ngươi… làm sao vậy?"
Lục Gia Gia quay lại, ánh mắt sáng quắc, không chút e ngại.
"Lục Thiên Vỹ? Ha, tên đó giờ đã không còn nữa. Ta là Lục Gia Gia, và ta không cần phải giải thích với bất kỳ ai cả. Ngươi không phải là đối thủ của ta, đừng hòng làm phiền." – Hắn cười nhạo, rồi ra tay trước.
[Cuộc Chiến Nảy Lửa]
Lục Gia Gia không hề do dự. Hắn lập tức lao vào tấn công, hoàn toàn không theo những quy tắc chiến đấu thông thường. Hắn không cần phải chiến đấu bằng lực lượng hay tu vi mạnh mẽ, mà dùng chính sự thông minh và bất cần đời của mình.
Mỗi đòn tấn công của hắn đều được tính toán một cách tỉ mỉ, nhưng không theo cách mà người khác có thể dự đoán. Lục Gia Gia dùng những chiêu thức kỳ lạ, không theo bất kỳ quy tắc nào của tu tiên, khiến các tu sĩ Nguyên Anh lúng túng và không thể phản ứng kịp.
Một tu sĩ ngưng tụ linh khí chuẩn bị ra tay tấn công, nhưng Lục Gia Gia chỉ mỉm cười, bước một bước sang bên, nhanh như chớp, rồi dùng Ngũ Hành Tiểu Chiêu – một chiêu thức mà hắn đã nghiên cứu nhưng chưa bao giờ sử dụng. Kết hợp với tốc độ kinh hồn, hắn tạo ra những lỗ hổng trong trận pháp của đối phương và trực tiếp đánh thẳng vào linh hồn.
Tu sĩ đó không kịp phản ứng, ngã quỵ xuống, bị một đòn chí mạng từ linh hồn, khiến hắn không thể tiếp tục chiến đấu.
[Đánh Bại và Bước Tiếp]
Lục Gia Gia nhìn về phía những tu sĩ còn lại, ánh mắt không có chút cảm xúc. Tất cả đều đã bị đánh bại, không ai có thể kháng cự lại sự ngẫu hứng và thông minh bất cần của hắn. Hắn có thể thấy những tu sĩ còn lại đang toan tính phản công, nhưng hắn chỉ cần một cái vẫy tay để kết thúc tất cả.
"Tôi sẽ không mất thời gian cho những kẻ yếu đuối này nữa. Kể cả các ngươi có mạnh hơn, cũng chẳng có gì đáng để tôi phải quan tâm!" – Lục Gia Gia nói với một nụ cười đầy tự mãn.
Sau khi đánh bại tất cả, hắn không thèm nhìn lại. Một lần nữa, Lục Gia Gia rời đi, không chút lưu luyến. Hắn không có mối quan tâm nào khác ngoài việc tìm kiếm sự tự do tuyệt đối và chọc phá những thử thách mà hệ thống đã đặt ra.
Những tu sĩ còn lại nhìn nhau trong hoang mang và sự sợ hãi. Họ không thể hiểu nổi, tại sao một kẻ như Lục Thiên Vỹ, có vẻ lạnh lùng và đầy tính toán, lại có thể bộc phát thành một người hoàn toàn khác biệt như vậy.