Chương 20 – Cuộc Tấn Công Từ Các Tông Môn và Cuộc Đoạt Mạng Của Lục Thiên Vỹ

Lục Thiên Vỹ rời khỏi Hỏa Lôi Tuyệt Vực, cơ thể hắn thấm đẫm mồ hôi, nhưng trong lòng lại cảm thấy thỏa mãn. Tầng phong ấn đầu tiên đã được gỡ bỏ, hắn cảm nhận rõ ràng linh khí đang chảy vào cơ thể mình, có thể cảm nhận được sự thay đổi sâu sắc.

"Hệ thống, điểm nhiệm vụ…" – Lục Thiên Vỹ mở bảng nhiệm vụ, xem xét lại số điểm đã thu thập. Hắn mỉm cười, cảm thấy lòng thỏa mãn. Không phải vì số điểm, mà vì hành trình đã giúp hắn tiến thêm một bước trong việc chạm đến sức mạnh thật sự.

Hắn đến một quán trọ nhỏ, ánh đèn mờ ảo từ trong phát ra, tiếng rì rầm của những người khách ngồi uống rượu, nói chuyện tạo nên một không gian bình yên. Lục Thiên Vỹ đi vào, không ai nhận ra hắn. Dù trong lòng hắn không có chút gì gọi là an tâm, hắn biết, hắn đang bị theo dõi.

Hệ thống đã nhắc nhở hắn về sự xuất hiện của các tông môn trong khu vực, nhưng hắn vẫn muốn thử thả lỏng bản thân một chút. Quá lâu rồi, hắn chưa được hưởng một chút thư giãn. Dù sao, hắn đã làm quá nhiều nhiệm vụ căng thẳng và hiểm nguy, cũng cần nghỉ ngơi một chút.

Một cơn gió lạnh thổi qua, lùa vào trong quán trọ.

Ngay khi hắn vừa ngồi xuống, một tiếng "Ầm!" vang lên ngoài cửa quán. Bụi đất mù mịt. Lục Thiên Vỹ cảm nhận được linh khí nồng nặc trong không gian, đột nhiên, hắn nhận ra mình đã bị bao vây.

"Người nào?" – Giọng nói lạnh lẽo phát ra từ ngoài cửa, không phải người qua đường, mà là một trưởng lão của một tông môn, với khí tức của một Kim Đan hậu kỳ. Hắn không thể nhầm.

Lục Thiên Vỹ lạnh lùng ngẩng đầu, đôi mắt hắn sáng lên một tia sáng lạnh lẽo. Đúng như hắn đã đoán.

Ngay khi hắn đứng dậy, bốn phía bỗng xuất hiện một đám người, tất cả đều là các đệ tử và trưởng lão của các tông môn lớn trong khu vực này. Từ Tiên Hoa TôngLăng Tiêu Môn, cho đến Phong Vân Cung. Tất cả đều có mặt, bao vây quanh quán trọ, khiến cho không khí trở nên ngột ngạt.

"Lục Thiên Vỹ, ngươi có tội lớn!" – Một giọng nữ lạnh lùng phát ra từ phía trước. Đó là Chưởng môn Tiên Hoa Tông, một tu sĩ cảnh giới Luyện Hư hậu kỳ. "Ngươi đã giết người của chúng ta, làm tổn hại lợi ích của các tông môn. Hôm nay, ngươi phải trả giá!"

Lục Thiên Vỹ đứng yên, không có lấy một biểu cảm, nhưng trong đầu hắn nhanh chóng tính toán các phương án. "Chưởng môn? Các ngươi nghĩ ta sợ các ngươi?"

"Đừng tưởng có thể sống sót sau khi gây ra hỗn loạn lớn như vậy." – Chưởng môn của Lăng Tiêu Môn tiếp lời, mắt tràn ngập sát khí.

Hắn thầm nghĩ: "Những kẻ này thật không đơn giản, các tông môn thật sự đã liên kết với nhau."

Chỉ trong tích tắc, một trận chiến kinh thiên động địa bùng nổ. Linh khí cuồn cuộn vây quanh, chấn động cả vùng đất xung quanh. Lục Thiên Vỹ lập tức kích hoạt một bộ trận pháp tự vệ, nhưng đám người này đều là cao thủ. Họ không chỉ sử dụng linh khí mà còn dùng pháp bảo, khiến cho không gian xung quanh hắn trở nên rối loạn.

"Giết hắn!" – Lệnh được phát ra. Cả đám người lao vào, tấn công với tất cả sức mạnh.

Lục Thiên Vỹ nghiến răng, hắn không thể cứ thế để mình bị bắt. Hắn kích hoạt các bẫy không gian đã chuẩn bị sẵn từ trước, khiến đám người đó bị phân tán. Tuy nhiên, hắn không ngờ rằng, Chưởng môn của Phong Vân Cung lại có thể nhìn thấu kế hoạch của hắn, phát hiện ra vị trí của hắn ngay lập tức.

Trong khoảnh khắc, một đạo kiếm quang sắc bén lao thẳng vào tim hắn, xuyên qua trận pháp tự vệ, nhưng Lục Thiên Vỹ kịp thời tránh đi một cách sát nút.

"Đây là lần cuối cùng ngươi trốn được." – Lời nói lạnh lẽo của Chưởng môn Phong Vân Cung vang lên, hắn tiến lại gần, tay cầm một pháp bảo. Sức mạnh không thể tưởng tượng được từ pháp bảo này, trực tiếp công kích vào linh hồn của Lục Thiên Vỹ.

Một làn sóng tàn phá linh hồn ập đến, khiến Lục Thiên Vỹ cảm thấy như linh hồn mình đang bị xé nát. "Không... Không thể để họ làm được điều này." Hắn hét lên trong đau đớn, nhưng chỉ trong khoảnh khắc, linh hồn hắn như đang bị bóp nghẹt, không thể chống cự.

Bỗng nhiên, một tiếng cười bỉ ổi, đầy tính công kích vang lên trong đầu Lục Thiên Vỹ, khiến hắn như tỉnh lại từ cơn ác mộng.

"Ngươi thật sự nghĩ chỉ có ngươi là người duy nhất tính toán sao?" – Giọng nói đầy chế nhạo, tựa như một cơn gió lạnh thổi qua, nhưng lại vô cùng sắc bén. "Ta, Lục Gia Gia, sẽ thay ngươi… xử lý đám này!"

Ngay lập tức, Lục Gia Gia, nhân cách thứ hai, bùng nổ trong người Lục Thiên Vỹ. Một cơn cuồng bạo lan tỏa, khiến thân thể hắn bắt đầu thay đổi. Hắn không còn vẻ lạnh lùng, nghiêm túc như trước, mà là một Lục Gia Gia đầy khát máu, tàn bạo.

"Giết hết bọn họ! Cảm giác tuyệt vời thật đấy!" – Lục Gia Gia bật cười điên cuồng, bắt đầu dùng một loạt chiêu thức ác độc tấn công không ngừng vào đối thủ.

Cuộc tàn sát bắt đầu. Hắn không hề có sự kiêng nể hay ngần ngại. Mỗi đòn đánh đều mang lại một cái chết không thương tiếc cho đệ tử và trưởng lão ngoại môn của các tông môn. Hắn không để lại một cơ hội nào cho đối thủ.

"Không thể để hắn tiếp tục!" – Một trưởng lão của Tiên Hoa Tông gầm lên, nhưng đã quá muộn.

Tuy nhiên, dù vậy, Lục Gia Gia vẫn không ngừng giết chóc. Một đòn đánh mạnh mẽ của Chưởng môn Phong Vân Cung cuối cùng đã xuyên qua thân thể hắn, khiến hắn bị thương nặng, hồn tán, suýt chút nữa thì chết.

"Không thể ở lại đây nữa." Lục Thiên Vỹ đã lấy lại được quyền khống chế cơ thể, trong tình trạng gần như mất hết sinh lực, lập tức dùng một pháp bảo tẩu thoát, bỏ lại đám người trong cơn hoảng loạn.

"Ma đầu... ngươi sẽ không thoát được đâu!" – Những lời này vang lên khi hắn biến mất trong không gian.

Lục Thiên Vỹ, với vết thương nặng, bỏ lại đám tông môn, bị gọi là "Ma Đầu" trong thiên hạ, phải cải trang và chạy trốn khắp nơi.