Ánh nắng nhàn nhạt rọi qua đám mây xám xịt phía xa, chiếu xuống khu rừng tĩnh lặng như muốn báo hiệu một khởi đầu mới.
Lục Thiên Vỹ mở mắt. Hắn vẫn còn nằm trên tảng đá lớn giữa khu rừng già, mồ hôi lạnh ướt đẫm lưng áo. Cơ thể hắn yếu ớt, tu vi đã mất sạch, nhưng ánh mắt lại sâu thẳm hơn bao giờ hết.
Huyễn cảnh... thật quá mức chân thực.
Từ khoảnh khắc tỉnh lại, cảm giác trống rỗng từ đáy lòng không hề phai nhạt, mà còn như khắc sâu vào linh hồn. Cái cảm giác cùng Huệ Nghi sống một đời yên bình, từ thiếu niên đến bạc đầu, là sự ấm áp mà Lục Thiên Vỹ chưa từng nếm trải. Dù chỉ là ảo cảnh, nhưng từng ánh mắt, nụ cười, từng hơi thở của nàng vẫn như còn đâu đó quanh hắn.
Lục Gia Gia hiện ra, tay cầm quạt, lắc đầu:
— "Lãng mạn đấy, nhưng mà u mê như thế nữa là làm đám cưới trong huyễn cảnh thật luôn rồi đó, đồ ngốc!"
Lục Thiên Vỹ nhìn hắn một cái, cười khẽ. Dù lời nói châm chọc, nhưng trong lòng hắn lại thấy ấm áp. Cũng chính Lục Gia Gia là người đã đánh thức hắn thoát ra khỏi cơn mộng dài.
Ngay lúc ấy, âm thanh lạnh lẽo từ hệ thống vang lên:
[Nhiệm vụ "Thoát khỏi Huyễn Cảnh" hoàn thành - Cấp độ: Tuyệt Vọng]
Phần thưởng: Đan Dung Linh x1 (Hiếm), Điểm hệ thống +15,000
Cảnh giới tạm thời nâng cấp: Khôi phục Linh Hải
Ghi chú: Đan Dung Linh có thể dung hợp linh hồn bị phân tách, chữa trị tổn thương linh hồn, và hợp nhất ý thức. Dùng trong trạng thái tĩnh tu để đạt hiệu quả tối đa.
Lục Thiên Vỹ nhìn đan dược lơ lửng giữa không trung, phát ra ánh sáng nhàn nhạt màu lam tím, chứa đựng khí tức sinh mệnh kỳ lạ.
— "Là thời điểm rồi..." — Hắn khẽ nói.
Hắn lập tức dựng kết giới đơn giản, tìm một vị trí kín đáo trong rừng để tĩnh tu. Trước khi dùng đan, hắn không vội vàng, mà chậm rãi nhắm mắt, ngồi đối diện Lục Gia Gia trong tâm thức. Lần đầu tiên, hắn không ra lệnh, không tranh đoạt ý thức, mà chỉ nói bằng giọng chân thành:
— "Ta muốn hiểu ngươi."
Lục Gia Gia đang chuẩn bị giở trò bựa bựa gì đó thì hơi sững người.
— "Ồ? Tự nhiên thành thật thế? Lại định gài ta đấy à?" — Hắn cười toe toét, nhưng rồi dần nghiêm túc hơn.
Hai người ngồi đối diện nhau, lần đầu tiên không là kẻ chiếm quyền, cũng chẳng là kẻ ngăn cản, mà là hai phần trong cùng một thực thể... đang trò chuyện.
Họ cùng nhớ lại những năm tháng đã trải qua: Lúc Lục Gia Gia vừa xuất hiện, làm loạn hệ thống, cười phá hoại các nhiệm vụ; lúc Lục Thiên Vỹ mệt mỏi phải phong ấn linh hồn để bảo vệ bản thể; những lần Lục Gia Gia giết chóc tàn nhẫn đến mức bị thế giới truy nã...
— "Ngươi... không còn nhân tính nữa." — Lục Thiên Vỹ khẽ nói.
— "Ừ, và ngươi thì quá bị gánh nặng đè ép, tự trói tay trói chân vì thứ gọi là 'đạo lý'." — Lục Gia Gia đáp lại.
— "Nhưng ngươi thông minh. Còn ta thì... tự do."
Im lặng bao trùm. Cuối cùng, cả hai đều bật cười.
— "Hợp lại... sẽ là một kẻ thông minh, quyết đoán, và không còn sợ hãi gì nữa." — Lục Gia Gia gãi đầu.
— "Và vẫn giữ được một chút nhân tính, không điên loạn hoàn toàn." — Lục Thiên Vỹ gật đầu.
Không ai nói thêm gì, Lục Thiên Vỹ lấy Đan Dung Linh ra. Đặt đan dược vào lòng bàn tay, hắn vận dụng linh hồn tàn tạ dẫn dắt nó tan ra trong thức hải. Một luồng sáng nhu hòa tràn ra, cuốn lấy cả hai luồng ý thức.
Cảnh tượng vỡ vụn hiện lên: một phần là quá khứ tăm tối của hắn, một phần là ký ức hỗn loạn bị phong ấn, một phần là bản thể thô sơ của Lục Gia Gia khi mới hình thành.
Tất cả bị nghiền nát... rồi hợp nhất.
Linh hồn hắn rung chuyển, từng mảnh vỡ ghép lại thành một thể hoàn chỉnh hơn, lớn mạnh hơn. Hắn vẫn là Lục Thiên Vỹ, nhưng cũng là kẻ mang theo sự tự do điên loạn của Lục Gia Gia.
Lúc hắn mở mắt ra lần nữa, trong mắt hắn... có cả lý trí lạnh lùng, lẫn sự sáng lấp lánh của điên cuồng.
— "Kết hợp này... hoàn mỹ hơn ta tưởng." — Hắn mỉm cười, giọng nói trầm ổn nhưng lại mang một chút giễu cợt, hệt như một dòng nước chảy ngầm dưới băng tuyết.
— "Lục Gia Gia, cảm ơn." — Hắn khẽ nói trong tâm.
— "Ta sống trong ngươi. Ngươi chính là ta. Giết sạch bọn nó nhé?" — Một giọng nói quen thuộc vang lên trong đầu hắn, không còn tồn tại riêng biệt, mà hòa làm một.
Từ giây phút ấy, Lục Thiên Vỹ không còn là hắn của ngày trước.
Hắn đã là một thể thống nhất: lạnh lùng, dã tâm, hài hước, thông minh... và nguy hiểm đến cực độ.