Chương 23: Độ Thiên Kiếp Mất Đi Tu Vi Và Huyễn Cảnh Bí Ẩn

Bầu trời u ám, từng đợt sấm chớp dội xuống, ánh sáng xé nát không gian. Lục Thiên Vỹ đứng lặng trong khu vực của mình, nơi không một ai có thể thấy, chỉ có thiên kiếp đợi chờ.

Hắn đã chuẩn bị cho thời khắc này suốt bao nhiêu năm qua, hôm nay sẽ là ngày quyết định. Đối diện với thiên kiếp, những gì hắn phải làm là cố gắng vượt qua, giữ lấy toàn bộ tu vi mà mình đã tích lũy. Nhưng hắn không biết rằng, sự thật không đơn giản như vậy.

Lục Thiên Vỹ cầm trong tay một viên đan dược màu đen tuyền, ánh sáng huyền bí phát ra từ viên đan khiến hắn cảm thấy linh hồn đang được bảo vệ. Viên đan này sẽ giúp hắn giữ được linh hồn không bị tan biến, không bị tác động bởi thiên kiếp. Một phần quan trọng trong kế hoạch vượt qua thử thách này.

Hắn nhắm mắt lại, thở một hơi thật sâu, và nuốt viên đan vào miệng. Lập tức, một luồng khí mát lạnh lan tỏa khắp cơ thể, xoa dịu những đau đớn đang bắt đầu phát tác. Lục Thiên Vỹ cảm nhận được sự thẩm thấu của đan dược vào trong người, một bảo vệ vô hình dần dần bao trùm lấy linh hồn hắn.

Ngay khi viên đan hoàn toàn tiêu tan, thiên kiếp bùng phát. Cơn giông dữ dội, tiếng sấm vang vọng khắp không gian, từng tia sét như những vũ khí của thiên giới, xé rách bầu trời, lao thẳng vào người hắn. Lục Thiên Vỹ không lùi bước, hắn chỉ kiên định đứng đó, chuẩn bị đối diện với mọi thử thách.

Nhưng ngay khi tia sét đầu tiên đụng vào hắn, một điều bất ngờ xảy ra. Thay vì cảm nhận được sự bảo vệ của viên đan, hắn lại cảm thấy đau đớn tột cùng, như thể linh hồn bị xé nát. Cảm giác này không chỉ dừng lại ở thể xác, mà còn lan ra từng phần trong tâm trí hắn.

"Không thể nào..." Lục Thiên Vỹ gầm lên, đôi mắt mở to, hắn nhận ra đan dược đã không thể phát huy tác dụng như hắn mong đợi. Linh hồn hắn đang bị nghiền nát trong không gian hỗn loạn này.

Cảm giác như mình đang bị vùi trong một cơn bão dữ dội, từng đợt sóng chấn động làm hắn mất đi lý trí. Trong giây phút cuối cùng, Lục Thiên Vỹ hét lớn, hắn bùng lên sức mạnh cuối cùng, dồn hết toàn bộ linh lực vào việc giữ vững linh hồn. Nhưng tất cả đều vô ích. Lục Thiên Vỹ cảm thấy toàn bộ tu vi trong cơ thể mình tan biến, như thể mọi thành tựu hắn tích lũy trong bao năm qua chỉ còn lại chút tàn dư.

Nhưng đó chưa phải là kết thúc.

Bỗng nhiên, ánh sáng chói lóa bao trùm lấy hắn, một cơn đau dữ dội dội xuống khiến Lục Thiên Vỹ không thể thở nổi. Một làn sóng mạnh mẽ, như muốn xé toạc cơ thể hắn, rồi tất cả đều chìm vào bóng tối.

Sau một cơn đau dữ dội, Lục Thiên Vỹ từ từ mở mắt. Cảm giác mệt mỏi và nặng nề không thể phủ nhận, nhưng khi nhìn xung quanh, hắn nhận ra mình không còn ở nơi cơn giông tàn khốc của thiên kiếp nữa. Thay vào đó là một không gian tĩnh lặng, đẹp đẽ một cách không thể tin nổi. Một khu vườn rộng lớn, với những đám mây trắng nhẹ trôi trên bầu trời trong xanh, những đóa hoa rực rỡ đua nhau nở, bốn mùa như hòa làm một. Lục Thiên Vỹ đứng dậy, cảm nhận bầu không khí trong lành và yên tĩnh, khiến hắn không thể không tự hỏi bản thân, "Mình đang ở đâu?"

Hắn bước đi, từng bước đi nặng nề, như thể đang tìm kiếm thứ gì đó trong không gian này. Không có bóng dáng con người, không có âm thanh, chỉ có sự im lặng tuyệt đối, khiến hắn cảm thấy lạc lõng trong chính thế giới này.

Bỗng nhiên, một giọng nói ấm áp vang lên từ phía sau:

"Lục Thiên Vỹ, ngươi tỉnh rồi sao?"

Lục Thiên Vỹ quay người lại, và mọi thứ dường như dừng lại. Đứng trước hắn là Tô Huệ Nghi, nàng chính là người con gái trong kiếp trước mà hắn yêu thương. Nhưng lần này, nàng không chỉ là người con gái mà hắn từng biết, mà còn là một ảo ảnh quá hoàn hảo đến mức khiến trái tim hắn rung động mạnh mẽ.

"Huệ Nghi…" Hắn thì thầm, như thể không thể tin vào những gì mắt mình đang thấy. Tô Huệ Nghi vẫn là người con gái xinh đẹp như trong ký ức hắn, nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời, đôi mắt long lanh đầy yêu thương.

Tô Huệ Nghi mỉm cười nhẹ nhàng, ánh mắt dịu dàng như luôn hiểu được những gì hắn đang cảm thấy. Nàng bước về phía hắn, đôi tay đưa ra như muốn vươn đến hắn.

"Lục Thiên Vỹ, chúng ta đã sống rất hạnh phúc cùng nhau, không phải sao?" Nàng nhẹ nhàng nói, giọng nói như vỗ về trái tim hắn.

Lúc này, Lục Thiên Vỹ cảm thấy những ký ức ấm áp tràn về trong tâm trí. Những ngày tháng mà hắn và Huệ Nghi bên nhau, chỉ cần nghĩ đến là lòng hắn tràn ngập niềm hạnh phúc.

Khi họ còn trẻ, Lục Thiên Vỹ là một thiếu niên kiêu ngạo, mải mê học tập và làm việc đạt tới đỉnh cao , đôi khi bỏ qua tất cả những điều xung quanh. Nhưng Huệ Nghi, với tính cách dịu dàng và ngọt ngào, đã đến bên hắn như một cơn gió xuân. Những ngày cùng nàng tản bộ dưới ánh trăng, trò chuyện về những giấc mơ, những hoài bão, mọi thứ đều như một bức tranh vẽ tuyệt đẹp trong tâm trí hắn.

Và rồi, khi hắn gặp nàng trong một cửa hàng , một nụ cười toả nắng sưởi ấm trái tim lạnh lẽo chỉ biết cố gắng đạt đỉnh đến đỉnh cao . Đó là khoảnh khắc hắn nhận ra, trong thế giới này, chỉ có nàng là người duy nhất hắn có thể trao gửi hết thảy trái tim mình nhưng vì căn bệnh ung thư quái ác đã chia rẽ đôi uyên ương này.

"Chúng ta sẽ luôn ở bên nhau, phải không?" Tô Huệ Nghi nở nụ cười, đôi mắt nàng sáng rỡ, như muốn thề ước cùng hắn.

Lục Thiên Vỹ mỉm cười, nhìn nàng bằng ánh mắt đầy yêu thương. Hắn cảm nhận được sự bình yên lạ kỳ trong từng cử chỉ của nàng, cảm giác mà hắn chưa bao giờ có được trong suốt cuộc đời đầy gian nan của mình. Đây chính là thiên đường, nơi mà mọi đau khổ, mọi mất mát đều không còn tồn tại, chỉ còn lại sự hạnh phúc đơn giản nhưng tuyệt vời.

Hắn và nàng đã kết thành vợ chồng, sống bên nhau, cùng chăm sóc cho nhau. Mỗi ngày trôi qua đều là một ngày đầy ý nghĩa. Những bữa cơm tối đơn giản, những chiều chiều ngồi cùng nhau dưới tán cây, những khoảnh khắc chỉ có hai người, khiến trái tim hắn dâng trào cảm giác mãn nguyện.

"Ta yêu ngươi, Huệ Nghi." Lục Thiên Vỹ thì thầm, giọng nói ấm áp. "Ta yêu ngươi hơn cả cuộc sống này."

Huệ Nghi cười nhẹ, đôi mắt nàng ngập tràn tình yêu và sự ngọt ngào. "Và ta yêu ngươi, Lục Thiên Vỹ." Nàng đáp lại.

Nhưng khi những khoảnh khắc ngọt ngào này dần trôi qua, một cảm giác kỳ lạ lại dâng lên trong lòng Lục Thiên Vỹ. Cảm giác như tất cả quá hoàn hảo, quá bình yên, không giống với thực tại. Điều gì đó trong lòng hắn bắt đầu dấy lên sự nghi ngờ. "Liệu đây có phải là sự thật?"

Chính lúc này, một cảm giác mạnh mẽ, như một cơn sóng dữ dội, dâng lên trong lòng hắn. "Không, không thể như thế này được…"

Bất ngờ, Lục Gia Gia, linh hồn của hắn, từ đâu xuất hiện trong không gian huyễn cảnh, hạ lệnh với một giọng đầy nghiêm khắc.

"Lục Thiên Vỹ, ngươi đang trong huyễn cảnh!"

Lục Thiên Vỹ chợt tỉnh ngộ. Mọi thứ, tất cả những hạnh phúc ấy, đều là ảo ảnh, một thứ mà hắn không thể nào giữ mãi. Hắn không phải đang sống cuộc sống bình yên ấy, mà chỉ là bị giam giữ trong một ảo mộng do một thế lực nào đó tạo ra để lừa dối hắn. Mắt hắn mở to, và thực tại bắt đầu quay lại.

"Gia Gia, ta phải ra ngoài…" Lục Thiên Vỹ gầm lên, đôi tay hắn vươn ra, cố gắng thoát khỏi sự giam cầm của huyễn cảnh.

"Ngươi phải thoát ra, nếu không sẽ mất tất cả!" Lục Gia Gia lại quát.

Một tiếng vang lớn trong không gian huyễn cảnh, và cuối cùng, Lục Thiên Vỹ tỉnh lại, thoát khỏi cơn mơ màng. Cảm giác như tỉnh lại từ một giấc ngủ dài, trong một không gian xa lạ, đầy tăm tối. Hắn nhìn lên trời, cảm nhận ánh sáng từ thế giới thật, nhưng lại không thể nào quên được những gì hắn vừa trải qua.

Hắn đã tìm thấy mình trong một cơn mê, nhưng giờ đây, dù đau đớn và tàn tạ, hắn không còn bị giam giữ trong huyễn cảnh đó nữa. Cả thế giới thực tại lại hiện ra trước mắt hắn, và hắn nhận ra, những gì vừa qua chỉ là một ảo mộng. Nhưng tình yêu với Huệ Nghi, dù chỉ là giấc mơ, lại để lại trong trái tim hắn một nỗi đau sâu sắc mà hắn không thể quên.