Lục Thiên Vỹ đứng giữa khu rừng rậm, hơi thở của hắn phả ra dồn dập như thể muốn cắt đứt không gian xung quanh. Mặc dù đã thoát được đám tông môn đang vây bắt, nhưng hắn vẫn không thể nào yên tâm. Cảm giác bị đuổi bắt dai dẳng khiến cho hắn không thể dừng lại, càng không dám nghỉ ngơi lâu.
Trong đầu hắn, suy nghĩ vẫn quay cuồng. "Tại sao mình lại bị họ truy đuổi đến thế này? Chẳng lẽ mình phải sống như thế này mãi sao?" Lục Thiên Vỹ tự nhủ, nhưng câu trả lời vẫn không có.
Lục Thiên Vỹ đã bỏ lại sau lưng những kẻ đuổi theo, nhưng hắn không thể không đối mặt với thế lực mà hắn đã tạo ra trong suốt quãng thời gian này. Hắn đã giết người, xâm chiếm lãnh thổ của các tông môn lớn, khiến cho cái tên "Ma Đầu" càng ngày càng được nhiều người biết đến, không phải vì tài năng tu luyện, mà vì tội ác của hắn. Đó là một hình ảnh mà hắn không thể thay đổi dễ dàng.
Bước đi tiếp trên con đường mờ mịt, Lục Thiên Vỹ quyết định phải thay đổi. Nếu tiếp tục như vậy, hắn sẽ chỉ mãi bị săn đuổi, chẳng thể tự do mà làm điều mình muốn. Hắn phải tìm cách để không chỉ chạy trốn mà còn mở khóa sức mạnh tiềm ẩn trong cơ thể mình.
Vì thế, sau khi rời khỏi khu rừng, hắn tìm đến một thị trấn nhỏ để tạm nghỉ ngơi. Dù nơi này là một vùng đất hẻo lánh, nhưng không có nghĩa là hắn sẽ bị phát hiện. Cái tên "Ma Đầu" vốn đã có sự nổi danh trong các tông môn lớn, nhưng ở đây, hắn vẫn có thể ẩn mình một cách tạm thời.
Hắn bước vào một quán ăn nhỏ, nơi không có ai để ý đến hắn. Tìm một góc khuất trong quán, hắn ngồi xuống và bắt đầu cải trang lại lần nữa.
Lần này, hắn chọn một vẻ ngoài khác biệt hoàn toàn. Hắn cắt ngắn mái tóc, thay một bộ trang phục hoàn toàn mới, bình thường và không có gì đặc biệt. Hắn quyết định dùng linh dược để thay đổi màu da một chút, làm cho mình trở nên không thể nhận ra. Tuy vậy, Lục Thiên Vỹ vẫn không thể nào thay đổi hoàn toàn được bản chất của mình. Dù có cải trang, tâm hồn của hắn vẫn còn nguyên vẹn, và linh hồn vẫn đang trong quá trình phong ấn.
Trong lúc cải trang, một người đàn ông trung niên bước vào quán, ánh mắt dò xét khi nhìn quanh. Lục Thiên Vỹ không mảy may chú ý, nhưng cảm giác nguy hiểm trong không khí dường như tăng lên.
"Lục Thiên Vỹ, ta biết ngươi ở đây." Giọng nói trầm đục vang lên, khiến Lục Thiên Vỹ giật mình.
Chưa kịp phản ứng, một ánh sáng sáng rực từ bên ngoài chiếu vào quán ăn, và một nhóm người đã xuất hiện, dẫn đầu là Chưởng môn của Tiên Hoa Tông, người mà Lục Thiên Vỹ đã đối đầu trước đó. Dường như hắn ta không ngừng tìm kiếm và đã phát hiện ra Lục Thiên Vỹ.
"Thật không ngờ… ngươi vẫn ở đây." Chưởng môn Tiên Hoa Tông, Lăng Tiêu, lạnh lùng nói, ánh mắt sắc bén như muốn xé toạc Lục Thiên Vỹ.
Lục Thiên Vỹ đứng dậy, tinh thần phấn chấn, nhưng ngay lập tức cảm nhận được sự nguy hiểm. Hắn không thể lùi bước, không thể tiếp tục chạy trốn mãi mãi.
"Ngươi tìm ta làm gì?" Lục Thiên Vỹ hỏi, giọng nói trầm tĩnh, nhưng ánh mắt sắc bén của hắn không còn vẻ bất cần như trước.
"Đừng có giả vờ nữa, Lục Thiên Vỹ. Chạy trốn không phải là lựa chọn. Ngươi sẽ không thể thoát khỏi chúng ta."Lăng Tiêu cười nhạt.
Lục Thiên Vỹ từ từ tiến đến, cảm nhận lực lượng trong cơ thể đang tăng lên. Mặc dù không thể tu luyện theo cách thông thường, nhưng những nhiệm vụ mà hắn đã hoàn thành giúp hắn nhận được những phần thưởng không hề nhỏ. Tuy nhiên, trong hoàn cảnh này, hắn phải phong ấn linh hồn của mình, nếu không sẽ khó tránh khỏi việc mất kiểm soát và giải phóng Lục Gia Gia – nhân cách thứ hai.
"Vậy thì, sao không thử một lần nữa xem?" Lục Thiên Vỹ thản nhiên nói, rồi quay người ra ngoài, bước vào bóng tối. Đám người phía sau chỉ còn kịp nhìn nhau, không hiểu sao hắn lại hành động như thế.
Hắn chạy nhanh, và không mất nhiều thời gian để rời khỏi khu vực quán ăn. Tuy nhiên, hắn vẫn cảm thấy sự quyết đoáncủa mình trong từng bước đi. Hắn quyết định sẽ không để Lục Gia Gia ra mặt lần nữa.
Với mục tiêu lớn nhất là hoàn thành nhiệm vụ, Lục Thiên Vỹ không dừng lại. Mỗi lần bị truy đuổi, hắn lại càng thêm quyết tâm. Mỗi lần bị đánh bại, hắn lại càng trở nên mạnh mẽ hơn. Nhưng một điều hắn không thể lường trước là, có thể một ngày nào đó, hắn sẽ không còn kiểm soát được sức mạnh khủng khiếp này.
Trong khi Lục Thiên Vỹ tiếp tục chạy trốn, Lục Gia Gia cười khẩy trong linh hồn của hắn. "Thật thú vị! Ngươi vẫn chưa chịu đầu hàng sao?" Lục Gia Gia không ngừng kích động, cười một cách man rợ. "Nhưng rồi ngươi sẽ phải chịu đựng thôi!"
Lục Thiên Vỹ thở dài, nhưng trong lòng hắn cũng hiểu rõ một điều: dù có chạy trốn bao lâu, chỉ khi mở khóa được sức mạnh trong cơ thể mình, hắn mới có thể thực sự kiểm soát số phận và giải thoát khỏi sự đeo bám của thế lực mà hắn không ngừng đối đầu.
"Chạy đi, Lục Thiên Vỹ. Nhưng ngươi sẽ không thoát được đâu."