Chương 1: Máu Và Trà Sữa

Tôi thấy mình mặc váy cưới, bước giữa khu rừng đỏ rực ánh hoàng hôn. Lá khô bay vòng quanh, như những linh hồn lặng lẽ thì thầm tên tôi trong gió.

"Xào xạc… xào xạc…"

Phía trước là một người đàn ông. Hắn không quay lại, chỉ lặng lẽ giơ tay về phía tôi.

Tôi bước tới, tay run run đưa về phía bàn tay ấy.

Nhưng khi tôi chạm vào—

"Tách!"

Một âm thanh như băng vỡ. Cảm giác lạnh buốt xuyên thẳng từ đầu ngón tay lan tới tim.

Từ dưới chân váy… máu bắt đầu tràn ra.

"Tí tách… tí tách…"

Tối nay, tôi và bạn thân – Lý Chiêu Nguyệt – đang ăn mì cay tại một quán nhỏ gần trường đại học. Trời vào đông, nhưng không khí hôm nay lại nặng nề lạ thường, như bị bao phủ bởi một lớp sương mỏng vô hình.

Hai tô mì nghi ngút khói. Nhưng chẳng ai động đũa.

"Oeeeeeeeee— OEEEE—"

Tiếng còi xe cứu thương vang vọng từ xa, rền rĩ như ai đó đang khóc.

Ánh đèn đỏ xanh chớp nháy lướt qua mặt kính quán ăn, phản chiếu lên gương mặt nhợt nhạt của tôi.

Tôi rùng mình. Một luồng gió lạnh lướt qua gáy, khiến da nổi gai ốc.

"Vù… vù…"

— Ê, mày không sao chứ? — Chiêu Nguyệt chau mày. — Da tay mày nổi cả lên kìa.

Tôi bật cười, khẽ gượng:

— Chắc… lại có người chết nữa rồi.

Chiêu Nguyệt tròn mắt, nửa đùa nửa thật:

— Mày vẫn tin vào cái "lời nguyền tên thật" đó hả?

Tôi im lặng.

— Nghe nói… ai vô tình nhớ lại tên của người ấy… máu sẽ rỉ ra từ tay. Như một dấu hiệu bắt đầu cái chết.

Trong đầu tôi lúc ấy…

Là một cái tên.

"Tách!"

Một tiếng bút gãy, rồi giấy rách như xé toạc không gian khi tôi từng cố viết tên đó ra.

Mỗi lần cố nhớ lại, đầu tôi đau nhói, như bị ai đập mạnh từ bên trong. Toàn thân lạnh buốt, như rơi xuống vực thẳm không đáy.

— Ê, mày thật sự không sao chứ? Mặt trắng bệch ra rồi đó!

Chiêu Nguyệt đẩy ly trà sữa tới. Tôi lắc đầu, cầm ly lên.

"Lạnh."

Lạnh như thể tôi vừa chạm vào một bàn tay của người chết.

Tôi ngẩng đầu —

Ngoài cửa kính, một người đàn ông mặc lễ phục tân lang đỏ đứng bất động. Gương mặt hắn bị che khuất bởi sương mù và ánh đèn.

Hắn không nhúc nhích.

Nhưng… trông thật quen.

"Reng."

Tin nhắn đến. Màn hình hiện duy nhất một dòng:

"Đừng gọi tên anh. Em sẽ chết."

Tách!

Điện thoại đột ngột tắt nguồn. Pin còn hơn 70%.

Tôi ngẩng đầu — người đàn ông đã biến mất.

Sau bữa mì, chúng tôi rủ nhau đến một quán trà quen thuộc. Tầng một đông đúc. Nhưng tầng hai — yên tĩnh như thế giới đã lãng quên.

Chiêu Nguyệt xuống lấy trà. Tôi ngồi lại một mình.

"Tích… tích…"

Âm thanh từ chiếc đồng hồ treo tường vọng lại như lời đếm ngược.

Bỗng—

"Huuu… vù…"

Một cơn gió lạnh trườn qua gáy tôi như một bàn tay vô hình. Toàn thân tôi cứng đờ.

— Ai đó?

Không có tiếng đáp. Nhưng…

Một giọng nói trầm, gãy khúc, lạ lẫm vang lên ngay sau lưng. Thứ ngôn ngữ tôi chưa từng nghe. Âm điệu ma mị như cổ ngữ đã bị chôn vùi từ ngàn năm.

"…Yae… N'ka… Dàk…"

Rồi— một hơi thở nóng rực phả vào tay tôi.

"Your Name… Dark."

Tôi đông cứng. Không thể thở. Cả thế giới như chìm trong bóng tối.

Một hình ảnh hiện lên trong đầu:

"Rầm—!"

Một đôi mắt đẫm máu. Một bàn tay lạnh ngắt siết lấy tim tôi.

Và rồi — bằng chính giọng nói của mình, tôi thốt lên cái tên đó:

"Dạ… Minh…"

Choang!

Ly trà rơi xuống sàn, vỡ tan.

Từ cổ tay tôi, máu đen đặc rỉ ra, từng giọt… từng giọt…

Chiêu Nguyệt vừa bước lên, sững lại. Khách trên tầng hai… biến mất.

Chỉ còn tôi — và máu.

— An Hại!!!

Chiêu Nguyệt hét lên, lao đến ôm tôi.

Tôi bất động. Mắt trợn trừng nhìn về khoảng không nơi một người đàn ông mặc tân lang đỏ đang giơ tay về phía tôi.

— Dạ… Minh… gọi tên… chết…

"ẦM!"

Tất cả đèn tầng hai nổ tung.

Tách… tách…

Mảnh vỡ thủy tinh rơi lả tả như tuyết đen.

Trong chớp lóe sáng, Chiêu Nguyệt thấy một người đàn ông mặc đồ đen, mắt đỏ rực như máu, đang đứng giữa bóng tối, mỉm cười.

Một nụ cười dài đến tận mang tai.

"Cô ấy sẽ chết."

Hắn biến mất ngay sau đó.

Tôi không chắc mình còn sống khi xe cứu thương đến.

Nhưng tôi biết…

Anh ấy đã trở lại.

Và lần này — không còn đường lui.