Tôi lại rơi vào giấc mơ.
Không còn khu rừng đỏ rực, lần này là một dinh thự cổ xưa mục nát, tường rêu phủ kín, dây leo chằng chịt như những bàn tay khô quắt ôm lấy nó. Cánh cửa gỗ nặng nề hé mở, phía trên còn treo những dải lụa đỏ cũ kỹ đã phai màu. Nổi bật trên đó là chữ "Hỷ" viết bằng thứ gì đó... sẫm đặc như máu khô.
Tôi không hiểu vì sao mình lại ở đây.
Như bị ai đó dẫn dắt, tôi tiến tới, đưa tay đẩy cánh cửa.
Két—
Âm thanh bản lề gỉ sét vang lên như tiếng rên rỉ của linh hồn bị giam cầm từ kiếp trước. Tôi bước vào.
Đại sảnh rộng lớn phủ bụi mờ, ánh sáng nhập nhoạng như thực như ảo. Dường như có những bóng người lướt qua tôi – mờ ảo, lặng lẽ. Họ không nói, không quay đầu lại. Chỉ đi xuyên qua không khí, tan biến như khói.
Bỗng một giọng trẻ con vang lên bên tai:
"Cô dâu sao mà xinh quá vậy?"
Tôi giật mình quay lại. Một bé trai độ chừng năm, sáu tuổi đứng đó. Em mặc hỷ phục đỏ, mặt tròn búng ra sữa, nhưng đôi mắt lại… tối lạ thường. Như thể chứa cả một đêm đông giá rét.
Tôi cúi xuống xoa đầu em, mỉm cười nhẹ:
"Cảm ơn anh bạn nhỏ. Chị rất vui khi gặp em."
Em bé bật cười – nụ cười ngọt ngào mà... không hề có chút hơi ấm.
"Nhớ phải cưới anh ấy nhé. Nếu không... tụi em sẽ buồn lắm."
Ngay khi nói dứt câu, em biến mất.
Không một tiếng động. Như chưa từng tồn tại.
Không gian chuyển động. Trước mắt tôi giờ là hành lang dẫn sâu vào bóng tối. Hai bên treo đầy đèn lồng đỏ, bỗng đồng loạt sáng rực như có ai đó vừa châm lửa. Âm nhạc cũ kỹ vang lên: tiếng tiêu, trống, tiếng cười nói văng vẳng như vọng từ địa ngục.
Tôi bước tiếp. Vô thức.
Lại một lần nữa, tôi bước vào đại sảnh.
Nhưng lần này, nơi ấy đã biến thành sảnh cưới. Một sảnh cưới… của quỷ.
Sắc đỏ bao phủ từ trần nhà xuống đến tận nền đất. Một bàn dài trải lụa đỏ sẫm như máu, ở giữa là hai chiếc ghế dành cho tân lang – tân nương. Mùi trầm hương và mùi tanh nồng trộn lẫn trong không khí.
Một người đàn ông đứng ở đầu bàn. Khoác hỷ phục đỏ, đầu trùm mạng cưới. Tôi không thấy rõ mặt, nhưng cảm nhận rõ ánh nhìn của anh ta xuyên qua lớp vải – rực cháy, dữ dội, như nuốt trọn linh hồn tôi.
"Nhất bái thiên địa."
Tôi cúi đầu.
"Nhị bái cao đường."
Không có ai cả. Chỉ là những khoảng tối đen, và tiếng xì xào của những bóng ma vô hình.
"Phu thê giao bái."
Tôi xoay người. Anh ta cũng cúi đầu đáp lễ.
Chớp sáng lóe lên – tôi nhìn thấy một đôi mắt đen sâu hoắm sau tấm mạng… và... máu. Máu nhỏ từ khóe mắt xuống cổ áo đỏ.
Tôi run rẩy. Người ấy tiến lại gần. Cả hai cùng ngồi xuống.
Một ly rượu giao bôi đặt trước mặt.
Tôi đưa lên môi—
ẦM!!!
Một tiếng nổ xé toạc không gian. Rồi máu.
Máu trào ra từ trần nhà, từ dây lụa đỏ, từ ly rượu tôi cầm. Từng giọt nhỏ xuống váy cưới trắng của tôi, nhuộm đỏ như xác ve bị thiêu cháy.
Tôi ngã về phía sau.
"Hãy gọi tên anh…"
Một tiếng thì thầm bên tai – khàn đặc, khô cứng như giọng của người đã chết từ lâu.
Trước khi kịp phản ứng, một bàn tay lạnh buốt siết lấy eo tôi từ phía sau.
Một cái ôm. Chặt. Như muốn kéo linh hồn tôi về phía hắn.
"Đừng mở mắt… nếu em còn muốn sống."
Giọng hắn. Ấm, sâu... và quen đến rợn người.
Tôi bật dậy.
Ánh đèn trắng chói lóa trên trần khiến tôi phải nhắm mắt lại. Mùi sát trùng tràn ngập. Tiếng máy móc, tiếng y tá ngoài hành lang – tôi đã tỉnh.
Tôi đang ở bệnh viện.
Đầu đau nhức, băng quấn lạnh buốt. Mọi thứ nhòe nhoẹt như thể tôi vừa trở về từ một thế giới khác.
"An Hạ!"
Tiếng gọi quen thuộc. Chiêu Nguyệt.
Cô bạn thân của tôi nhào tới, mắt đỏ hoe vì khóc:
"Cậu tỉnh rồi... Tạ ơn trời đất."
Tôi gượng mỉm cười:
"Tớ... ngủ bao lâu rồi?"
Chiêu Nguyệt do dự một chút, rồi khẽ đáp:
"Năm ngày."
Tôi sững sờ.
Năm ngày. Một giấc mơ kéo dài suốt năm ngày – liệu có phải chỉ là mơ?
Tôi nhớ tất cả. Từng tiếng nhạc, từng giọt máu, cái ôm lạnh buốt. Và đôi mắt sau lớp mạng đỏ.
"Mình… thật sự đã cưới ai đó trong mơ sao?"
Tôi lẩm bẩm. Chiêu Nguyệt không nghe rõ, chỉ lo lắng nhìn tôi.
Lúc bác sĩ tới kiểm tra, Chiêu Nguyệt vội vàng hỏi:
"Cổ tay của An Hạ… hôm đó máu chảy rất nhiều! Tôi thấy rõ mà! Còn cả vết đập đầu—"
Vị bác sĩ hơi ngập ngừng, rồi trả lời:
"Chúng tôi không thấy vết thương nào ở cổ tay. Chỉ có vết rạn ở đầu do va đập. Ngoài ra, hoàn toàn bình thường."
Tôi ngơ ngác.
Nhưng tôi cũng nhớ rõ... máu. Ở cổ tay. Ở ly rượu. Ở khắp nơi.
Vài ngày sau, tôi được xuất viện.
Chiêu Nguyệt đến đón tôi bằng chiếc xe thể thao màu đen tuyền quen thuộc. Cô vẫn rạng rỡ như mọi ngày, nhưng hôm nay... ánh mắt cô có gì đó lạ lẫm.
Chiếc xe lao vun vút trên con đường dẫn về phía Bắc thành phố – nơi gia đình cô sở hữu một khu dinh thự tách biệt giữa rừng cây.
Tôi ngồi bên cửa kính, nhìn ra ngoài.
Sương mù bắt đầu dày lên. Bất chợt, tôi khựng lại.
Giữa lớp sương mỏng, một người mặc áo đỏ đứng bên đường. Đôi mắt đen láy dán chặt vào tôi – bất động, không chớp mắt.
Tôi chớp mắt.
Người đó… biến mất.
Không để lại dấu vết. Như thể chưa từng tồn tại.
Tôi quay sang định nói với Chiêu Nguyệt, nhưng rồi im lặng.
Có lẽ... mình nghĩ quá nhiều.
Nhưng nếu chỉ là tưởng tượng...
Tại sao tim mình lại đập nhanh đến vậy?