Phủ Kình Hầu – buổi sáng, trời không mây.
Trong thư phòng Kình phủ, tướng quân Lưu Sách – em ruột Kình Hầu – vừa mở cuốn thư tay của Thái tử xong thì bật cười:
"Thái tử mời đại nhân đến Đông Cung thưởng trà? Thật là… sau bao năm bị khinh thường, vừa sống lại đã học trò chơi quyền mưu rồi."
Kình Hầu – Tạ Kình – đứng quay lưng ra cửa sổ, đôi tay đặt sau lưng. Y không già, nhưng ánh mắt đã chai sạn sau nhiều năm ra chiến trường. Thân hình to lớn, ánh mắt thâm trầm, giọng nói như tiếng trống đất:
"Chó chết không sủa mới nguy hiểm."
Lưu Sách ngẩn ra, Tạ Kình tiếp lời:
"Thái tử Dạ Kinh trước kia là một kẻ ngốc. Giờ đã dám ngang nhiên gọi tên ta. Một là hắn thật sự không sợ chết… hai là có người đang chống lưng cho hắn."
Đông Cung – chính điện.
Dạ Kinh ngồi lặng trong chính sảnh, tay nâng chén trà. Hôm nay hắn mặc thường phục màu trắng ngà, tóc chỉ cột hờ, trông có phần lười nhác nhưng ánh mắt lại sâu không thấy đáy.
Lưu Vân khẽ nhắc:
"Kình Hầu đã đến."
Dạ Kinh gật đầu, đặt chén trà xuống, khóe môi nhếch lên:
"Cho hắn vào. Đừng rót trà vội – ta muốn hắn khát một chút."
Cuộc gặp.
Tạ Kình bước vào, không cúi người, chỉ chắp tay:
"Bái kiến Thái tử."
Dạ Kinh ung dung nâng mắt nhìn, vẫn ngồi yên, giọng ôn hòa:
"Đại nhân đến nhanh thật. Xem ra, trà của Đông Cung vẫn có chút hấp dẫn."
Tạ Kình ngồi xuống, ánh mắt như dao.
"Thần là người thô lỗ, không giỏi uống trà, càng không giỏi nghe lời bóng gió."
Dạ Kinh bật cười – một tiếng cười lười biếng, nhưng lại khiến người ta gai sống lưng:
"Tốt. Vậy bổn vương cũng sẽ nói thẳng. Lần trước suýt chết, vẫn chưa cảm tạ đại nhân chu đáo."
Không khí trong sảnh lạnh xuống một chút. Tạ Kình vẫn giữ nét mặt không đổi:
"Điện hạ nghi ngờ thần?"
Dạ Kinh lắc đầu, ánh mắt thản nhiên như nói chuyện thời tiết:
"Không. Ta không nghi ngờ ai cả. Nhưng một khi đã đứng dậy từ cõi chết… thì phải làm rõ tất cả những kẻ từng khiến mình suýt chôn dưới mộ."
Khoảnh khắc ấy, ánh mắt Dạ Kinh sáng như đuốc trong sương mù. Không phải lời đe dọa, mà là… lời báo trước.
Tạ Kình siết chặt tay áo. Nhưng ngay khi khí thế bắt đầu ngưng tụ, Dạ Kinh đã đứng dậy, thay đổi giọng nói:
"Nhưng ta mời đại nhân đến, không phải để nói về chuyện cũ."
Hắn bước tới, chậm rãi rót một chén rượu, đặt trước mặt Kình Hầu:
"Ta mời đại nhân hợp tác. Triều đình sắp tới… sẽ không còn bình yên. Nếu đại nhân muốn giữ binh quyền, cần một người chống lưng. Mà ta… thì cần người biết đánh trận."
Kình Hầu nheo mắt:
"Không sợ ta đâm ngược lại?"
Dạ Kinh cười, rồi tiến thêm một bước – tay đặt nhẹ lên vai Kình Hầu, tư thế nửa đùa nửa uy hiếp:
"Sợ chứ. Nhưng ta nghĩ… trước khi ngươi đâm ta, ta sẽ chặt tay ngươi trước."
Hai người đàn ông – một trẻ, một từng trải – nhìn nhau.
Bàn tay Dạ Kinh vẫn đặt trên vai hắn, như đang vỗ về, nhưng mỗi ngón tay là một lưỡi kiếm.