Cung Tĩnh Ninh – chính điện của Hoàng hậu Hoành thị.
Gió thổi nhẹ qua những dải rèm tơ, khiến không khí trong điện thơm nồng mùi hoa quý – một mùi hương dễ chịu nhưng nếu ngửi lâu, sẽ khiến lòng người mơ hồ, trí óc mê man.
Hoàng hậu Hoành thị đang ngồi đối diện một nữ nhân lạ mặt. Người này y phục đỏ sẫm, không mang trang sức, chỉ có một đôi mắt sắc như dao và giọng nói mượt như lụa:
"Thái tử sống sót, lại còn dám vuốt râu hổ giữa triều. Bệ hạ vẫn dung túng hắn như cũ, Hoàng hậu… còn muốn chờ đến khi hắn mọc đủ nanh vuốt rồi mới giết sao?"
Hoàng hậu hờ hững uống một ngụm trà, ánh mắt mơ hồ nhìn về phía ngoài rèm:
"Giết? Người như Dạ Kinh, giết chỉ càng khiến lòng dân đồn đoán. Hắn vốn đã từng bị xem là phế vật, nay sống lại, chỉ cần một lời đồn 'kỳ tích' cũng đủ kéo lòng người."
Nữ nhân kia nhíu mày.
"Vậy ngài định làm gì?"
Hoành thị đặt chén trà xuống, móng tay dài gõ nhịp trên bàn ngọc, giọng lạnh như gió cuối đông:
"Không cần giết. Ta sẽ rạch một nhát ngay giữa mặt hắn, cho thiên hạ thấy: Dạ Kinh vẫn là thứ rắn bị rút độc, chỉ biết nhe nanh khi có ánh đèn."
Đông Cung – đêm hôm đó.
Lưu Vân đang kiểm tra mật đạo thì một tiểu thái giám chạy vào, thấp giọng:
"Điện hạ, có chiếu chỉ từ Hoàng hậu nương nương. Người truyền lời mời ngài dự tiệc nhỏ ở cung Tĩnh Ninh. Lý do… là để 'trút tơ kết tình mẫu tử', vì năm xưa từng chăm sóc ngài trong những tháng đầu vào cung."
Dạ Kinh nhận tờ chỉ, cười nhạt.
"Bà ta muốn ta quỳ trước mặt, hay là… muốn ta ăn bữa cơm cuối?"
Cung Tĩnh Ninh – yến tiệc nhỏ.
Dạ Kinh một mình đến. Khi hắn bước vào, cả điện chỉ có vài cung nữ, ánh đèn mờ, rượu đã rót sẵn.
Hoàng hậu ngồi trên ghế chính, vẫn một thân lụa trắng, vẻ ngoài thanh nhã, phong thái đoan nghiêm – nhưng nơi khóe mắt, là một vết lạnh buốt đến tận xương.
"Thái tử đến rồi. Bổn cung đã lâu không gặp con, quả thật nhớ con vô cùng."
Dạ Kinh cúi chào lễ nghi đầy đủ, rồi ngồi xuống.
"Thần nhi cũng nhớ mẫu hậu. Nhất là… những ngày xưa nằm trên giường bệnh, được người ban cho một bát canh 'bổ khí'."
Câu nói tưởng như bình thường, nhưng đủ để đôi mắt Hoàng hậu thoáng co lại. Bà bật cười, vuốt nhẹ chén rượu trong tay.
"Ngươi vẫn giỏi ăn nói. Nhưng giỏi quá… lại thường sống không lâu."
Dạ Kinh mỉm cười, mắt lấp lóe:
"Vậy thần nhi phải sống lâu để khiến mẫu hậu thấy chán chứ."
Trong lúc trò chuyện, một cung nữ dâng trà cho Dạ Kinh. Hắn chưa uống, ánh mắt liếc qua, bỗng cười khẩy:
"Cung nữ này… ta chưa từng gặp trong nội cung. Tên gì?"
Cung nữ run rẩy. Trước khi nàng ta kịp trả lời, Dạ Kinh đã đứng dậy, nhẹ nhàng nâng chén trà, tiến đến trước mặt Hoàng hậu, quỳ một gối xuống.
"Trà này vốn để hiếu kính mẫu hậu. Vậy thần nhi xin dâng lên người trước."
Hắn dứt lời, đưa tay đặt chén trà vào tay bà. Mắt đối mắt, nụ cười vẫn trên môi nhưng trong đáy mắt hắn là lưỡi dao lấp ló.
Hoàng hậu nhìn hắn rất lâu. Cuối cùng, bà nhẹ nhàng hạ tay xuống, không uống, cũng không từ chối, chỉ phất tay:
"Người đâu, đưa trà xuống đổi."
Dạ Kinh đứng dậy, cười nhạt:
"Người xưa dạy, hiếu tử không được để mẹ uống trà nguội. Nhưng nếu trà có độc… thì nguội hay không, cũng là vô ích."
Khi hắn rời khỏi cung Tĩnh Ninh, màn đêm vừa hạ xuống.
Lưu Vân chờ sẵn ngoài cổng, bước đến hỏi nhỏ:
"Điện hạ, có cần ra tay với người đã pha trà?"
Dạ Kinh bước đi, không ngoảnh lại:
"Không cần. Giữ lại. Để bà ta biết… ta đã ngửi thấy mùi máu, nhưng vẫn có thể cười mà rời đi."