CHƯƠNG 21 – MỘT BÀI HỌC NHẸ NHÀNG

Kinh thành – Ngự thư phòng.

Trong không gian mờ sáng, tiếng lật tấu chương vang lên đều đều. Hoàng thượng đang đọc từng bản tấu từ Trường Nam, giọng hơi khản, đôi mắt lộ vẻ mỏi mệt.

Phía dưới, Hoành Hậu ngồi bên trà án, khoan thai nâng chén trà:

"Thái tử đã đến Tây Bắc một thời gian, xem ra cũng ngoan ngoãn hơn rồi."

Hoàng thượng khẽ gật đầu:

"Hắn biết nghe lời, là tốt."

Hoành Hậu nhẹ nhàng nhếch môi:

"Chỉ mong nó mãi như thế."

Nhưng bà ta chưa dứt lời, thì một nội giám vội vã bước vào, mặt trắng bệch, tay run run dâng lên một bức thư mật, đóng ấn của… Trường Nam.

Hoàng thượng mở thư, vừa đọc vài dòng liền biến sắc.

"Cái gì…?"

Hoành Hậu nghiêng đầu:

"Chuyện gì vậy, bệ hạ?"

Hoàng thượng đặt thư xuống, giọng trầm thấp:

"Thái tử tâu rằng… có ba trấn thủ ở biên giới lén lút thông đồng với thương gia nước ngoài, bán tài nguyên khoáng sản trái phép. Hắn đã cho bắt giữ một người, còn lại hai người đang điều tra. Hắn xin toàn quyền xử lý."

Một lát im lặng nặng nề.

Hoành Hậu khẽ cau mày. Tên bị bắt – chính là người của bà ta. Một quân cờ quan trọng, không chỉ kiểm soát biên giới mà còn giữ chuỗi cung ứng ngầm cho bà trong cung.

Bà ta nhẹ giọng:

"Thái tử có phải hơi… táo bạo rồi chăng?"

Hoàng thượng liếc bà, rồi lại cúi nhìn thư. Trong đó không chỉ có lời cáo buộc, mà còn kèm theo sổ sách ghi chép, lời khai, và cả nhân chứng – một đòn quá đẹp.

"Không. Hắn làm đúng."

Tây Bắc – doanh trại chính.

Dạ Kinh ngồi trên một tấm thảm lông sói, phía sau là ánh lửa bập bùng từ lò sưởi. Đối diện hắn là Trấn thủ Dư Hạo, mặt mũi sưng tím, hai tay bị trói chặt.

Dạ Kinh bưng một chén rượu, ánh mắt nhàn nhạt như thể đang thưởng một khúc ca:

"Ngươi tưởng mình có thể giấu mãi, đúng không?"

Dư Hạo nghiến răng:

"Ngài không có quyền xử ta."

Dạ Kinh chậm rãi đặt chén rượu xuống:

"Bổn vương không cần quyền để xử ngươi. Chỉ cần ngươi tồn tại – đã là mối đe dọa cho triều đình rồi."

"Đừng lo. Ta sẽ cho ngươi chết đúng nghi thức."

Hắn cười nhẹ, đôi mắt như phủ một lớp sương độc, làm cho cả căn phòng bỗng chốc lạnh thêm vài phần.

Kinh thành – cùng lúc ấy.

Hoành Hậu lập tức ra lệnh triệu tập Lưu Sách – cánh tay đắc lực nhất, cũng là con bài bà đã bồi dưỡng nhiều năm, đến điện Tịnh Uyển.

"Thái tử… đã bắt đầu ra tay."

"Nó tưởng một vùng Tây Bắc là đủ sao?" – ánh mắt bà ta như quét qua lưỡi dao mỏng. – "Sẽ đến lúc nó phải trả giá."

Nếu bổn vương muốn, ta có thể vẽ lại mối quan hệ giữa Lưu Sách và Hoành Hậu sâu sắc hơn, ví dụ: Lưu Sách là con của một quý tộc cũ đã chết trong một âm mưu trước kia, được Hoành Hậu nhận về làm công cụ báo thù – càng khiến hắn trung thành tuyệt đối.