Chương 24: Cờ Ngầm Khởi Động

Trời vừa chớm sáng, sắc sương vẫn còn đọng trên cành thông rải rác quanh quân doanh. Gió từ Tây Bắc lùa qua lớp vải lều, mang theo mùi khô khốc của bụi đất và sắt thép.

Tề Dạ Kinh khoác áo choàng gấm đơn bạc, đang ngồi bên bàn đá trong trướng lớn, tay cầm một tập tấu chương được viết bằng chữ nhỏ, thẳng hàng như lưỡi kiếm. Bên cạnh hắn là một bản đồ trải rộng, những chấm đỏ đánh dấu từng địa điểm quanh vùng biên ải.

Một lúc lâu sau, hắn khẽ nhếch môi.

"Thái học viện… vẫn chưa dừng tay."

Lưu Vân bước vào, đặt xuống một bức thư được niêm phong bằng sáp đỏ.

"Thư riêng từ Kinh thành. Là người của Ngụy Đạo."

Dạ Kinh mở ra, chỉ đọc vài dòng, ánh mắt đã tối lại.

"Ngụy Đạo hành sự ngày càng cẩn trọng. Nhưng càng cẩn trọng, càng để lộ điều hắn sợ nhất."

Hắn gõ nhẹ lên mặt bàn, trầm giọng hỏi:

"Người kia… sắp rời khỏi Đông phủ rồi chứ?"

Lưu Vân gật đầu:

"Ngụy Đạo chuẩn bị cất nhắc hắn làm quan tại Thái học viện."

"Đúng như dự liệu." Dạ Kinh cười lạnh, ngón tay thon dài lật sang tờ khác, ánh sáng nến phản chiếu trong mắt hắn một tia giảo hoạt nhàn nhạt.

"Truyền tin về cho Thanh Phù. Nói hắn đưa người tới phủ Hữu Thị Lang, chỉ cần mở được cửa ấy, ta sẽ có một con đường khác để trở về Kinh mà không qua tay Hoành Hậu."

"Rõ."

Dạ Kinh khẽ dựa lưng ra sau, mắt khép hờ, cười như không cười:

"Lưu Sách hồi cung, ta không ngăn. Đó là con cờ của Hoành Hậu. Nhưng nếu muốn đưa cờ lên bàn… bổn vương sẽ không để nó nằm yên một chỗ."

Kinh thành, phủ Hữu Thị Lang.

Đêm mưa, cây cối ướt át, giọt mưa tí tách rơi trên mái ngói rêu phong. Trong hậu viện, một bóng người khoác áo tơi, nhẹ nhàng đặt một phong thư dưới chân cây mai cổ thụ.

Chưa đầy một khắc sau, cánh cổng nhỏ phía đông khẽ mở. Một thiếu nữ áo xanh bước ra, ánh mắt cảnh giác quét qua bốn phía trước khi nhặt lấy bức thư rồi lặng lẽ quay vào.

Trong thư chỉ có một câu:

"Khi chim đêm cất tiếng hót, cửa hậu phủ sẽ mở."

Sáng hôm sau, tại nội viện Thái học viện.

Lưu Sách được bổ nhiệm làm Phó Giảng – chức quan nhỏ nhưng lại có vị trí đặc biệt, dễ tiếp xúc với con cháu các dòng họ lớn và người của triều đình. Đây là nơi được xem như kho tàng trí thức, nhưng cũng là chốn lắm lời thị phi.

Từ lúc bước chân vào đây, Lưu Sách đã cảm nhận được những ánh mắt dò xét. Hắn không để lộ chút sơ hở, vẫn là dáng vẻ thư sinh ôn hòa, cử chỉ đúng mực.

Nhưng ngay trong ngày đầu nhận chức, đã có một mảnh giấy giấu trong cuốn sách hắn được phát.

Trên đó viết bốn chữ:

"Ván cờ bắt đầu."