Chương 25: Mặt Gương Hai Chiều

Kinh thành, nội cung, điện Dương Dung.

Trình Nguyệt ngồi trước gương đồng, ngón tay vuốt nhẹ lên miếng ngọc bội buộc ở chuỗi ngọc bên hông. Vật nhỏ này đã đi theo nàng từ hôm khởi hành sang Tề quốc — một món quà Dạ Kinh từng trao, với lời nói tưởng như qua loa:

"Ngọc này là thứ để soi lòng người. Kẻ nào thật giả, ngươi tự biết."

Ngày đó, nàng chẳng để tâm. Nhưng hôm nay, ngọc bội khẽ rung lên khi nàng vô tình va phải góc bàn — bên trong giấu một lớp thư mỏng, đã khắc chữ li ti, chỉ khi soi dưới lửa mới hiện.

Trình Nguyệt lặng lẽ đốt một ngọn đèn dầu. Dưới ánh lửa vàng ửng, dòng chữ hiện lên:

"Người của Hoành Hậu đã bắt đầu nhúng tay vào Thái học viện. Một bước cờ nhỏ từ ngươi có thể khiến cả bàn cờ rung chuyển."

Bên dưới là chỉ dẫn cụ thể:

"Khi đến lễ tế ở Minh Túc Tự, hãy mở lời với Quan đại nhân về việc thỉnh chỉ thêm giám hộ cho học sinh quý tộc. Chỉ cần gieo ý nghi ngờ, lời còn lại… sẽ tự lan."

Ba ngày sau, trong đoàn thỉnh lễ đến Minh Túc Tự, Trình Nguyệt khoác áo choàng trắng viền vàng, bước cạnh các cung nữ và phi tần khác. Bên cạnh nàng là Quan Vị — đại thần đứng đầu Thái học viện, lão thần trung lập, lừng danh thanh liêm.

Trong lúc nghỉ chân dưới mái hiên đá, Trình Nguyệt lên tiếng nhẹ như gió thoảng:

"Nghe nói gần đây có vài vị học sinh quý tộc trong Thái học viện bị người xúi giục, có chút bất an trong lòng. Nếu có thể tăng người giám hộ hoặc kiểm soát chặt, có lẽ sẽ tránh được tai họa."

Quan Vị cau mày, quay sang nhìn nàng:

"Công chúa cũng quan tâm đến việc học hành của triều đình?"

"Thái học viện là nơi gieo hạt giống cho quốc gia. Một khi có sâu bọ, chẳng phải đáng ngại hay sao?" Trình Nguyệt mỉm cười ôn hòa, giọng nói vẫn trong vắt. "Thần thiếp chỉ là người ngoài, có lẽ nghĩ nhiều rồi."

Quan Vị không đáp ngay. Nhưng mấy hôm sau, một bản tấu kín được trình lên hoàng thượng: đề xuất lập thêm vị trí "Giám học đặc biệt", giám sát hành vi học sinh quý tộc trong Thái học viện.

Tin tức vừa lan ra, nội bộ lập tức nổi sóng.

Vì điều này chẳng khác nào thừa nhận trong Thái học viện có kẻ đáng ngờ.

Tây Bắc, trướng lớn.

Dạ Kinh đặt lá thư do người của Thanh Phù chuyển về xuống bàn. Lúc này mới thong thả nhấp một ngụm trà, cười khe khẽ.

"Trình Nguyệt đã hành động?"

Lưu Vân gật đầu:

"Lời nàng vừa đủ để Quan Vị chú ý, cũng vừa đủ mơ hồ để không bị ai nắm đuôi."

Dạ Kinh gật nhẹ, ánh mắt sâu như nước, một bên khóe môi cong lên:

"Người thông minh là phải biết… tự bước lên ván cờ mà không cần ai đẩy."

Hắn đứng dậy, nhìn ra xa — ngoài kia gió đã đổi chiều.

"Vậy thì tiếp theo, nên để ai bắt đầu nghi ngờ Hoành Hậu trước đây?"