Chương 34: Gương đồng soi mặt quỷ

Điện Trường Phúc — khu điện bị bỏ hoang năm xưa — nay đã trở thành nơi ẩn thân của nhiều kẻ "không tên". Giữa những bóng đèn lờ mờ, một tấm gương đồng cổ bị che phủ bởi lụa tím được hé mở, phản chiếu lại một gương mặt lạ mà quen: Tô Dung.

Nàng tháo lớp mặt nạ mỏng dính như tơ khỏi khuôn mặt mình, ngón tay chạm nhẹ vào gò má, vuốt lại mái tóc được búi đơn giản như nam nhân.

Trong gương là một dung nhan phụ nữ thanh tú, môi mỏng, ánh mắt sâu như giếng cạn. Không son phấn, không kiêu sa, nhưng là một vẻ đẹp có thể khiến người ta lạnh sống lưng.

"Thái tử Dạ Kinh…" nàng cười nhẹ, môi mím lại như đang nghiền một vị đắng. "Ngươi tưởng chỉ cần một lần tỉnh lại là có thể lật cả bàn cờ sao?"

Một tiếng gõ nhẹ vào cửa vang lên.

Lưu Sách bước vào, không cần chờ lệnh.

"Hắn bắt đầu nghi ngờ rồi."

Tô Dung không quay đầu, vẫn chăm chú nhìn mình trong gương.

"Cũng không thể trách hắn. Người sống sót từ cõi chết… thường rất khó dỗ dành."

Lưu Sách im lặng chốc lát:

"Nếu chuyện năm xưa bị hắn moi ra, cả mẫu hậu lẫn ta đều…"

"Ngươi sợ à?" Giọng Tô Dung rất nhẹ. Nhưng lại tựa như kim châm dưới da.

"Còn ta, chẳng còn gì để mất."

Nàng rời gương, quay người, bước chậm rãi qua Lưu Sách. Khi ngang qua vai hắn, tay áo dài nhẹ quệt qua cánh tay y:

"Muốn lên ngôi… thì phải biết hy sinh thứ cần hy sinh."

Tại điện Sùng Hoa, Dạ Kinh ngồi dựa hờ trên ghế trường kỷ, tay cầm chén trà nguội, nhưng ánh mắt thì vẫn sắc lạnh như tuyết phủ cuối đông.

Lưu Vân tiến vào, khẽ cúi đầu:

"Điện hạ, có tin mới. Cung nữ từng hầu hạ điện Trường Phúc năm xưa… mất tích không rõ lý do."

Dạ Kinh khẽ nhướn mày, như một con thú săn đã ngửi được hơi máu.

"Tô Dung," hắn nhẩm lại cái tên, môi cong thành một nụ cười mỏng.

"Bổn vương còn tưởng ngươi chết rồi cơ đấy."