Chương 53: Đoạn huyết, chặt rễ

Ban đêm, mưa nhỏ như sương, từng giọt đọng trên mái ngói cong thành chuỗi trân châu lạnh lẽo. Trong Tĩnh Thái cung, ánh nến không chập chờn, mà ổn định đến đáng sợ.

Hoành hậu tự tay châm một viên hương, mùi thơm nhè nhẹ lan ra, nhưng trong khói trắng, lại ẩn một tia đỏ mơ hồ — đó không phải hương thường.

“Nương nương.” — Một nữ quan bước đến, cúi thấp người — “Đã chuẩn bị xong.”

Hoành hậu gật đầu, ngón tay khẽ chạm vào mặt bàn gỗ trầm:

“Người đó… phải chết.”

Kẻ bị nhắm đến — là Phó Trí Dụ, một vị đại thần trong hàng lão thành, đã nhiều lần ngầm che chở cho Dạ Kinh, cũng là người bí mật chuyển cho Thái tử những bản tấu không thể để lộ.

Ông ta chết vào giờ Sửu, giữa đêm mưa, trong thư phòng riêng. Không có tiếng động, không có nhân chứng. Chỉ có một tách trà còn bốc khói, và thi thể đã lạnh ngắt — đôi mắt mở trừng như còn điều chưa kịp nói.

Sáng hôm sau, cả triều rung chuyển.

Không ai ngờ một người cẩn trọng như Phó Trí Dụ lại chết bất ngờ đến vậy.

Dạ Kinh ngồi trong điện, tay đặt lên bàn, lặng im rất lâu.

Lưu Vân: “Phó đại nhân đã uống chén trà được mang từ nội cung. Người đưa trà… đã mất tích.”

Một sợi dây, đứt không để lại vết.

Dạ Kinh nhắm mắt, lồng ngực nhấp nhô rất nhẹ, nhưng cơn giận ẩn bên trong rõ ràng đến mức không khí như đông lại.

“Hoành thị…” — Hắn cười khẽ — “Muốn chặt rễ ta, thì nên ra tay sớm hơn ba ngày.”

Lưu Vân: “Điện hạ, người định—”

“Không vội.” — Dạ Kinh ngắt lời — “Nàng ta đi một bước, ta đi hai bước.”

Hắn đứng dậy, chậm rãi bước về phía cửa sổ, nhìn mưa rơi như tơ bạc đứt đoạn.

“Giờ chỉ cần… khiến bà ta tin rằng, mình đã thắng.”