Chương 54: Cánh cửa không thể quay đầu

Sáng hôm ấy, trời phủ một lớp sương mù dày đặc, như thể cả kinh thành đang bị nhấn chìm trong hơi thở u ám.

Tại Đông Cung, Dạ Kinh đứng trước cửa sổ mở toang, mắt phượng nửa hờ. Qua làn sương trắng xóa, hắn có thể mơ hồ nhìn thấy bóng dáng điện Kim Loan lờ mờ phía xa.

Lưu Vân bước vào, giọng trầm ổn:

“Đã có động tĩnh. Người của Hoành hậu âm thầm tiếp cận Thừa tướng Hạ Bật.”

Dạ Kinh khẽ cười, âm thanh nhàn nhạt nhưng mang theo mũi dao lạnh ngắt:

“Thừa tướng…”

Hắn khẽ gật đầu, chậm rãi rót cho mình một chén trà:

“Đúng là một quân cờ không thể bỏ qua.”

Dừng một chút, hắn thản nhiên nói tiếp:

“Đẩy hắn về phía Hoành hậu đi.”

Lưu Vân hơi sững người: “Điện hạ…”

Dạ Kinh quay đầu, ánh mắt sắc lạnh như vết chém.

“Muốn dọn sạch ván cờ, thì phải khiến chúng tự chồng chất lên nhau trước đã.”

Hắn đặt chén trà xuống, giọng nói vẫn ôn hòa nhưng mỗi chữ như ngâm tẩm kịch độc:

“Để Hoành hậu tưởng rằng mình nắm chắc được tất cả, rồi… mới bóp nát hy vọng của bà ta.”

Cùng lúc đó, tại hậu cung, Trình Nguyệt đang ngồi bên hồ sen cạn, ánh mắt lặng lẽ.

Nàng biết, cánh cửa mà Dạ Kinh vừa đẩy mở, cũng là cánh cửa không còn đường quay lại cho bất kỳ ai trong cuộc chơi này.

Cả nàng… cũng vậy.

Nắm tay giấu trong tay áo, Trình Nguyệt siết chặt.

Trong làn sương trắng, gương mặt nàng mờ ảo như tranh vẽ, nhưng ánh mắt lại sáng như dao kiếm giấu dưới lớp lụa mỏng.

Nếu đã đứng trong ván cờ, nàng sẽ không cho phép mình thua.

Dù đối thủ… là bất kỳ ai.