Ầm!
Tiếng rơi chạm đất vang lên đầy “tình cảm” như tiếng vỗ tay của số phận dành cho một người vừa xui tận mạng. Nó trầm đục, không ánh không báo trước — chỉ một cú bịch đau điếng.
Lâm Thanh Bạch rơi tự do từ độ cao hơn hai mét, mông va trước, mặt đập sau. Đầu gối cào qua nền xi măng sần sùi, còn đôi môi đỏ mọng của idol quốc dân thì trao trọn vẹn đất mẹ một cách vô cùng... tận hiến.
“…”
Cậu nằm úp sấp trên mặt đất vài giây, không nói được gì. Mùi rỉ sắt, bụi đất và cả chút ẩm mốc xộc vào mũi, khiến cậu muốn phun ra nguyên bài phát biểu về việc tôn trọng nghệ sĩ.
Gió lạnh rít qua hai tai. Không gian yên tĩnh đến rợn người, chỉ nghe tiếng lá khô xào xạc và vài tiếng gõ "cạch cạch" như có ai đó đang dùng đũa gõ vào lan can sắt méo mó.
“Tổ cha cái hệ thống gì mà đưa người như vứt rác vậy trời…”
Cậu lồm cồm bò dậy, tư thế thảm hại như con mèo bị quăng ra khỏi phòng khách. Bộ đồ biểu diễn lấp lánh trước đó giờ lấm lem như vừa tham gia cuộc thi trượt bùn toàn quốc.
Sau vài giây lảo đảo, Lâm Thanh Bạch ngẩng đầu nhìn lên bầu trời xám xịt phía trên – chỉ có màn sương dày đặc và ánh sáng lờ mờ của đèn đường chập chờn.
“Tôi hỏi thật nhá… Bộ tụi bây… HẾT cách di chuyển nào khác rồi hả?!?”
Giọng cậu la oai oán, đầy uất hận của một nghệ sĩ bị phản bội bởi công nghệ hiện đại.
Một tiếng “ting~” vang lên trong đầu như thể tiếng bấm chuông cửa.
[Hệ Thống Lý Sáo – Đang Kết Nối… Kết Nối Thành Công! ✨]
“Không phải đâu cưng~ Đây là phương pháp được đầu não đánh giá là sáng tạo vượt trội, tối ưu tài nguyên, và có hiệu ứng gây cười cao nhất! Cậu thấy sao nào? Có thích không?~ UwU”
Lâm Thanh Bạch lau miệng, ánh mắt như dao găm xuyên thẳng vào không khí, nở một nụ cười khẩy.
“Ờ, thích cái đầu dữ liệu cậu ý. Tôi có úng não mới thích kiểu nhảy dù bằng mặt thế này!”
Hệ thống giả vờ suy tư một giây rồi đáp bằng giọng đầy “chuyên nghiệp” (cụ thể là chuyên nghiệp trào phúng):
“Úng não là do cậu, còn tụi tui thì là trí tuệ nhân tạo nha. Đừng đánh đồng~”
“…Đừng để tao bắt được cái bản code của mày, tao cho
Lý Sáo ho nhẹ một cái, sau đó bật ra hiệu ứng tiếng *mèo kêu*, rồi tiếp tục với chất giọng mượt như bơ:
“Bạo lực không giải quyết được gì đâu bé yêu~ Hãy học cách yêu thương đất mẹ như cách em vừa… ân cần chạm môi vậy~ 💋”
“Đồ điên!”
Lâm Thanh Bạch phẩy tay, cắt ngang lời hệ thống, rồi nghiến răng nhìn quanh.
Trước mặt cậu là một tòa ký túc xá cổ, tối om và cao đến mười tầng, bao quanh bởi hàng rào sắt gãy khúc và dây leo quấn đầy như rắn. Biển hiệu treo lệch một bên, chữ khắc bằng sơn đỏ đã phai gần hết, chỉ còn lờ mờ ba chữ to u ám:
KÝ TÚC XÁ A-13
*Không chịu trách nhiệm nếu học sinh mất tích.*
Hai mắt Lâm Thanh Bạch co giật. Một cơn gió lạnh lướt qua gáy khiến cậu rùng mình, cảm giác như vừa có thứ gì đó liếm sau cổ.
Phía xa, một chiếc đèn huỳnh quang duy nhất trên trần hành lang chớp nháy như bị chập điện. Lâu lâu lại có *một bóng người lướt qua rất nhanh*, quá nhanh để nhìn rõ nhưng đủ để tim người ta nhảy lên tận cổ với vận tốc đi tàu lượn siêu tốc.
“Rồi xong. Vào phó bản mà y như mở cửa địa ngục.”
Lý Sáo lại bật chế độ liên thanh cấp máy bơm của mình:
“Chính xác! Phó bản: Ký Túc Xá Không Ai Muốn Nhắc Tên - độ khó: Trung Bình, độ kinh dị: 3/5.
Mục tiêu: sống sót 7 ngày.
Thưởng: 300 điểm tích lũy, 1 phiếu quay số vũ khí cấp F~ vô số phần thưởng tuyệt vời nữa chỉ cần cậu bán tính mạn.g... à lộn bán thời gian mới đúng~!”
“Mấy người còn chưa nói nhiệm vụ chính là cái gì mà kêu tôi sống 7 ngày… Rồi nếu không hoàn thành thì sao?”
“Thì…” – giọng Lý Sáo trầm xuống, mang theo tiếng hiệu ứng *thì thầm*:
“Tạm biệt cuộc đời, thân xác sẽ tan rã trong vòng 1.3 giây, dữ liệu bị phân mảnh, bị xóa khỏi hệ thống mãi mãi… và… bạn bè không nhớ nổi tên bạn.”
“…”
“Sao cưng im re rồi? Hết hồn thiệt hả?”
“Tôi đang suy nghĩ coi nên đấm vào tường hay vào mặt cậu trước.”
----
Bước qua cánh cổng ký túc xá gỉ sét, Lâm Thanh Bạch ngẩng đầu nhìn lên tầng hai, nơi chiếc đèn huỳnh quang duy nhất trong toàn bộ tòa nhà vẫn đang... tạch tạch phát sáng.
Cánh cửa gỗ cũ nát mở ra với tiếng két kéo dài, như tiếng thở dài ai oán của người từng sống nơi đây. Không khí bên trong lạnh hơn hẳn bên ngoài, ẩm ướt, ngột ngạt, và nồng mùi nấm mốc lẫn thứ gì đó tanh nhẹ — như máu đã khô từ lâu.
Sàn nhà lót gạch men trắng vỡ từng mảnh, in hằn dấu giày bùn đất. Hành lang dài hun hút, vách tường bong tróc lớp sơn loang lổ như những vệt máu bị cào mạnh bằng móng tay. Trên tường còn dán vài mảnh giấy nhớ cũ kỹ, chữ viết nguệch ngoạc bằng mực đỏ:
“Không được mở cửa phòng 204.”
“Ban đêm, nếu nghe tiếng gõ cửa, giả vờ không nghe thấy.”
“Đừng chạm vào gương.”
Lâm Thanh Bạch nuốt nước bọt.
“Cái chỗ gì thế này… ký túc xá hay phim trường mấy bộ truyền hình rẻ tiền vậy?”
Lý Sáo bắn hiệu ứng gió hú + tiếng mèo kêu dài:
“Chính là chốn tụ hội của sự ám ảnh, nơi linh hồn kêu gào trong tuyệt vọng, và cũng là nơi bạn có thể nhận voucher giảm giá 5% cho vật phẩm hồi sinh, nếu tử vong trong vòng 24 giờ đầu~!”
“Hệ thống này có vấn đề thần kinh thật rồi…”
Cậu bước tới cửa phòng đầu tiên, nhẹ nhàng đẩy ra. Một chiếc giường tầng phủ bụi, trên tường còn dán hình mấy minh tinh từ thế kỷ trước. Cửa sổ dán chặt bằng băng keo, ánh sáng chẳng vào nổi. Trên bàn có quyển sổ ghi chép bị xé mất nửa trang, nhưng còn sót vài dòng nguệch ngoạc:
“Đêm qua hắn lại đi tuần. Cửa phòng 301 lại mở…”
“Tôi đã thấy nó, thứ bò bằng tay… có mùi…”
Cạch!
Một âm thanh vang lên phía cuối hành lang khiến Lâm Thanh Bạch quay ngoắt lại.
Một… bóng đen vừa vụt qua. Không rõ hình dạng. Không phát ra tiếng bước chân.
“Ê ê ê Lý Sáo, tôi nhớ hệ thống mày có camera giám sát đúng không? Bật map! Tôi muốn xem bản đồ!”
“Ồ bé yêu, hệ thống giám sát hiện đang bị ‘thế lực nào đó’ gây nhiễu, bản đồ đã chuyển sang chế độ mù quáng sống sót nha~ Hihi~ 😘”
“Tôi biết rồi, tôi đang ở độ khó trò đùa của ông trời, đúng không?”
Cạch. Cạch. Cạch.
Lần này là ba tiếng gõ liên tục từ… tầng trên. Không rõ là gỗ, là sắt, hay là xương va vào nhau nữa.
Lâm Thanh Bạch vội rút lui khỏi căn phòng, quay lại hành lang chính - đúng lúc gặp một nhóm người chơi vừa tụ lại phía cầu thang.
-------------------------------------------------------------------------------------------------
Góc trò chuyện:
"Hi mọi người, dạo này bận quá không lên chương ngay được. Hôm nay rảng rang được chút, ráng đánh máy cho chương này. Đảm bảo truyện sẽ vừa kinh dị, vừa tấu hài, đưa bạn quay như chong chóng. Hãy ủng hộ mình nhé!"
-------------------------------------------------------------------------------------------------
- Truyện thuộc bản quyền của tác giả. Nghiêm cấm sao chép, chuyển thể, re-up hoặc sử dụng vào mục đích thương mại khi chưa có sự cho phép bằng văn bản từ tác giả.
- Mọi chương truyện đều được lưu trữ và đánh dấu thời gian để làm bằng chứng sở hữu trí tuệ. Nếu phát hiện hành vi vi phạm, tác giả có quyền yêu cầu xử lý theo pháp luật hiện hành.
- Cảm ơn bạn đã đọc và ủng hộ. Hãy đọc truyện chính chủ để tôn trọng công sức của người viết!