Khi hai nhóm hội tụ tại lối vào tầng ba, bầu không khí trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết. Những lời chào vội vã, ánh mắt dò xét lướt qua nhau, mọi người đều nhận ra rằng đây không phải lúc để nghỉ ngơi.
Chưa kịp trao đổi gì thêm, mặt đất bất ngờ rung chuyển.
Từ khe hở trên tường và sàn đá, từng đàn quái vật như tràn ra từ địa ngục: cao lớn, dị dạng, những khối cơ bắp đen sì nổi gân máu, mắt đỏ rực và hàm răng nhọn hoắt chúng là đội quân Ám Linh bị phong ấn từ thời xa xưa.
"Cẩn thận!" Ánh mắt của Trầm Uyên lạnh như sắt.
Trận chiến bùng nổ dữ dội. Vi Hòa và các pháp sư của cô bắt đầu niệm chú dựng khiên bảo vệ, Vũ Dương cùng Lâm Tịch lao lên đánh cận chiến. Nhưng những con quái vật thì ngày càng đông, lớp này đến lớp khác lũ lượt xuất hiện.
Ngay khi bước vào tầng ba, cả đoàn lập tức bị cuốn vào cơn ác mộng không lối thoát.
Không có thời gian quan sát địa hình, cũng không có bất kỳ dấu hiệu báo trước nào, bọn quái vật lao ra như sóng dữ, từ những khe nứt trên trần, từ bóng tối hai bên hành lang, thậm chí cả dưới đất. Không khí lập tức đặc quánh mùi máu tanh và khói bụi.
"Phía sau nữa! Chúng ta bị bao vây rồi!" – Thẩm Dao hét lớn, mũi dao găm quét ngang, đâm vào một con Ám Linh có lớp da đen bóng như dầu hắc.
Lý Đào phụ trách sử dụng kỹ năng hỗ trợ, cô ấy sử dụng ma pháp giúp mọi người năng cao khả năng chiến đấu, nhưng không may cô ấy bị một con Ám Linh tấn công và trúng một vết cào sâu trên vai, máu tuôn ướt cả cánh tay.
Lâm Tịch dùng khiên ma pháp đỡ một đòn, nhưng lực va chạm mạnh đến mức khiến cả người cô chấn động và vị đẩy lùi về phía sau một khoảng dài.
"Những con Ám Linh này mạnh hơn bình thường..." Vi Hòa cắn răng, nheo mắt nhìn đám dị dạng đang trườn tới không ngừng nghỉ. "Không đúng. Đây không phải số lượng bình thường. Có gì đó rất kỳ lạ ở tầng này..."
Tống Thịnh lẩm bẩm chú ngữ, ma lực trên đầu ngón tay rực sáng, phóng ra một tia sáng sắc nhọn. Một con bị đánh trúng nhưng lại không ngã, nó gào lên rồi xông lên tiếp, như thể đang được thứ gì đó điều khiển.
"Chúng không sợ đau!" Lý Đào thở hổn hển, rút cánh cung từ sau lưng, bắn liền ba mũi tên, nhưng một con quái vẫn lao tới như điên, táp thẳng vào cánh tay cô. Ứng Kha lập tức đến hỗ trợ, đánh bay cin quái sau đó anh vội vàng kéo cô ra sau, máu từ cánh tay tứa ra đỏ thẫm.
Tiếng la hét vang vọng trong không gian khép kín, xen lẫn tiếng gào thét của lũ quái vật. Mỗi người đều mang vết thương, hơi thở đều trở nên gấp gáp, lưng áo dính máu. Mọi người đã trở nên kiệt sức, nhịp phối hợp bắt đầu bị rối loạn.
Một con trong số đó bất ngờ lao về phía Thẩm Dao, tốc độ quá nhanh khiến Vi Hòa không kịp phản ứng.
Khắp tầng ba, tiếng rít gào của hàng trăm con quái vật dội vang. Những bóng đen khổng lồ nhảy bổ tới, móng vuốt cào rách cả nền đá, khí độc tràn ngập trong không khí.
"Chúng đang áp sát!" Vi Hòa gào lên, mũi thương đâm xoáy vào một con dị dạng vừa lao đến.
"Không kịp rút lui rồi!" Lâm Tịch nghiến răng, dùng khiên ma pháp đỡ đòn. Một quái vật khác đã xông qua, vồ thẳng về phía Ứng Kha đang bị thương.
"Không ổn rồi..." Ứng Kha lùi lại, lưng chạm tường. Giọng anh run rẩy, ánh mắt lấp lóe nỗi sợ mà anh chưa từng bộc lộ. "Chúng ta... sẽ chết ở đây sao?"
Chỉ có mình Trầm Uyên là vẫn còn ổn định và bình tĩnh, anh lạnh lùng chém toạt những con quái vật đang tiến lại gần mình.
Bầu không khí đột nhiên trở nên nặng nề. Nỗi tuyệt vọng bắt đầu lan dần như sương mù lạnh buốt.
Ngay khoảnh khắc ấy, một giọng niệm chú cất lên, một giọng nói dứt khoát vang lên giữa những tiếng ồn ào:
"Lux aeterna, flamma vitae—responde ad vocem meam."
(Ánh sáng vĩnh hằng, ngọn lửa sinh mệnh—hãy đáp lại tiếng gọi của ta.)
Mọi người đồng loạt quay đầu.
Từ giữa trận địa, Hạ Miên đã bước tới. Áo choàng bay phấp phớ, ánh mắt xanh lục tỏa ra thứ ánh sáng xa lạ. Ma lực từ cô dâng trào dữ dội, như một cơn sóng chuẩn bị nuốt chửng cả không gian.
Một con quái vật khổng lồ như nhận ra mối đe dọa, nó gầm lên rồi xông thẳng đến Hạ Miên với tốc độ kinh hoàng.
"Ignis orbis—crema hostes meos!"
(Cầu lửa—thiêu rụi kẻ thù của ta!)
Quả cầu lửa xoáy lên từ lòng bàn tay Hạ Miên, bay vút về phía con quái và nổ tung. Xác nó văng ra, bị thiêu cháy trong ánh sáng rực đỏ.
Nhưng chưa kịp thở ra, ba con khác đã trườn ra từ trong bóng tối, một con tạt ngang, hai con khác quấn lấy Vi Hòa và Thẩm Dao.
"Terra vincula—retine fugam!"
(Xiềng xích đất—giam giữ bước chân.)
Mặt đất vỡ ra ngay dưới chân bọn chúng. Dây leo hóa thạch trồi lên, siết lấy chúng như xiềng xích ma pháp, khiến bọn nó rít lên vì đau đớn.
Còn lại một con đang lao về phía Lý Đào, vuốt sắp chạm đến đầu cô.
"Ventus acutus—conscinde!"
(Gió sắc bén—xé nát!)
Một lưỡi gió vô hình lao tới như chớp, chém toạc đầu con quái vật ngay trước khi nó kịp tấn công.
Trên lưng Hạ Miên, ma lực cuộn xoáy dữ dội, càng lúc càng mất kiểm soát. Ánh sáng xanh bắt đầu rạn nứt thành từng mảnh nhỏ.
Vi Hòa lúc này mới hoảng hốt:
"Cô…cô có thể chiến đấu sao!?"
Ngay lúc ấy, một con dị chủng lớn hơn hẳn, bọc giáp đen xù xì, từ cuối hành lang phóng lên, lao thẳng về phía Hạ Miên như một viên đạn sống.
Hạ Miên không né. Cô nheo mắt, giơ tay lên:
"Aqua sagittae—transe perfodi inimicos!"
(Mũi tên nước—xuyên thủng kẻ thù!)
Những mũi tên nước bắn ra như mưa, xuyên thẳng vào cơ thể quái vật khiến nó ngã vật xuống, toàn thân đầm đìa chất lỏng.
Thế nhưng…
Khục!
Hạ Miên chợt khựng lại. Máu đỏ sẫm trào lên nơi khóe môi. Cô đưa tay lau đi, nhưng làn da lúc này đã xuất hiện các vết rạn, như những đường nứt thủy tinh.
Mặt đất dưới chân cô chao đảo. Đôi chân run rẩy. Khí tức ma lực tỏa ra từ cơ thể giờ trở thành con dao hai lưỡi.
Hạ Miên khụy gối, một tay chống đất, tay còn lại đưa lên chậm rãi lau đi vệt máu đang trượt xuống khóe miệng. Ngón tay cô run nhẹ, ánh mắt vẫn không hề hoảng loạn, cô chỉ im lặng, cũng không cảm thấy sợ hãi trước tình trạng của cơ thể mình.
Tiểu Cửu lập tức lao tới: "Miên Miên! Cậu dừng lại đi! Cơ thể cậu không chịu nổi đâu!"
Hạ Miên thở gấp. "Tôi ổn."
Cô cố gắng chống tay xuống nền.
"…Hạ Miên?" Ứng Kha kinh ngạc lẩm bẩm.
"Lui ra." Hạ Miên nói, giọng trầm thấp nhưng dứt khoát. "Tôi sẽ mở đường."
"Nhưng—" Vi Hòa định cản lại, nhưng ánh mắt của Hạ Miên đã nói lên tất cả: không còn lựa chọn nào khác.
Một lần nữa, cô nâng tay, làn sóng ma lực bùng nổ, dội ngược vào không gian. Gió rít lên, nguyên tố ngưng tụ quanh cô như vũ điệu ánh sáng. Mái tóc đen tung bay, đôi mắt xanh lập lòe như tinh tú trong cơn bão.
Nhưng chính vào lúc ấy, ma lực trong cơ thể Hạ Miên vỡ tung như thủy tinh bị nứt. Dòng năng lượng nguyên tố mất kiểm soát dội ngược lại, xé rách mạch lực bên trong.
Từ hư không phía sau, những sợi xích màu đen bạc đâm xuyên mặt đất, uốn lượn như rắn độc sống dậy. Chúng quấn lấy cổ tay Hạ Miên, trườn lên vai và siết chặt lấy thân thể cô.
Tiểu Cửu nhảy bổ tới, rít lên: "Thả cậu ấy ra!!"
Một sợi xích quất ngang, hất văng Tiểu Cửu ra xa. Nó lăn một vòng, rơi phịch xuống đất, bất lực nhìn Hạ Miên bị kéo vào vòng xoáy ánh sáng kỳ lạ mở ra giữa không trung.
Hạ Miên giật mình, theo bản năng đưa tay còn lại về phía trước—
Trầm Uyên đưa tay ra muốn bắt lấy cô, ánh mắt lạnh lùng lần đầu lóe lên kinh hoảng. Nhưng… khi chỉ còn vài gang tay, cánh tay Hạ Miên bỗng bị một sợi xích khác kéo giật lại.
Trầm Uyên trượt chân dừng lại giữa không khí loạn cuồng. Bàn tay anh đóng lại, bắt vào hư vô.
Tiểu Cửu cố gắng đứng dậy hét lớn "HẠ MIÊN!!!"
ẦM!!
Không gian sụp đổ. Hạ Miên biến mất vào khoảng không, để lại sau lưng tiếng gào gọi, khói bụi và ánh nhìn tuyệt vọng của những người ở lại.
"KHÔNG!" – Tiểu Cửu gào lên, nhưng một lớp màng không gian đã xé toạc giữa họ.
Không còn một dấu vết. Chỉ còn lại tiếng thở dồn dập, ánh mắt chấn động của đoàn thám hiểm, và một khoảng trống không thể lấp đầy trong lòng Trầm Uyên.
Trầm Uyên siết chặt nắm tay, bàn tay vừa chạm vào khoảng không vẫn còn run nhẹ.
Không gian yên lặng trong một thoáng ngắn ngủi đến nghẹt thở. Gió lặng, tiếng gào rú của quái vật như bị bóp nghẹt, mọi người chỉ đứng trân tại chỗ, mắt nhìn vào khoảng không nơi Hạ Miên vừa biến mất.
Tiểu Cửu vẫn còn giữ tư thế lao về phía trước, hai chân chạm đất mà toàn thân run lên. Nó lẩm bẩm như người mất hồn:
"Không… không thể nào… Miên Miên…?"
Bốn chân nhỏ run lên từng hồi. Đôi mắt tinh linh đỏ hoe. Nó bật dậy, lao đến chỗ mặt đất bị nứt, cào cấu lớp đá như thể có thể kéo cô trở lại. "Trả Miên Miên lại đây! Trả người lại cho tôi!!"
Trầm Uyên vẫn đứng yên. Anh nh8nf chằm chằm vào bàn tay đang kgex run của mình, như chưa thể chấp nhận được khoảng trống đó là thật. Đôi mắt đen sâu thẳm, nhưng đáy mắt lại lóe lên một vết rạn, gần như là đang đau đớn. Không ai nghe thấy tiếng thở của anh, cũng không ai dám cất lời.
Vi Hòa siết chặt cây quyền trượng, môi mím lại. "Đó là gì vậy… Không gian dịch chuyển cưỡng chế? Nhưng vì sao lại chỉ kéo một mình cô ấy…?"
Thẩm Dao lùi một bước, giọng run rẩy: "Chúng ta không biết chỗ đó dẫn đến đâu. Cô ấy… một người còn đang bị thương như vậy…"
"Làm sao giờ…" Ứng Kha nắm chặt vết thương trên cánh tay, máu vẫn đang nhỏ giọt.
Lâm Tịch im lặng cúi đầu. Đôi mắt của cô ánh thứ cảm xúc khó gọi tên.
Tống Thịnh hít một hơi thật sâu, nhưng tay vẫn run. "Chúng ta…chúng ta..?"
"Trầm Uyên, chúng ta có nên quay lại không?" Vi Hòa thấp giọng hỏi.
Trầm Uyên đột ngột quay người.
"Không." anh đáp không chút do dự. "Tìm cách lên tầng tiếp theo. Phải tìm được nơi mà cô ấy bị đưa tới."
Tiểu Cửu ngẩng đầu, đôi mắt đầy nước nhưng ánh lên dữ dội. "Dù là tầng mười tám địa ngục, tôi cũng sẽ đi."
*—*—*—
Hạ Miên lúc này cơ thể cô như rơi xuống một vực sâu vô tận.
Cơn choáng kéo dài khiến Hạ Miên không thể phân biệt được đâu là đầu, đâu là chân. Tiếng gió gào rú bên tai, từng nhịp tim đập như bị dồn nén, không còn cảm giác về trọng lực hay phương hướng.
Bịch.
Cô rơi xuống mặt đất lạnh băng.
Một trận đau buốt dọc sống lưng khiến cô bật ho dữ dội. Máu từ cổ họng lại phun ra lần nữa, nhỏ lên nền đá xám xịt như thể nhuộm đỏ thế giới trước mặt.
Cô chống tay, mệt mỏi lau khóe môi bằng mu bàn tay đang run rẩy. Vệt máu đỏ kéo dài bên má, ánh lên dưới quầng sáng lập lòe.
Xung quanh là một không gian kín hình tròn, những bức tường cao đến tận trần nhà, khắc đầy các ký hiệu cổ ngữ ma thuật lấp lánh ánh sáng xanh lam nhạt. Không có cửa, không có lối ra, chỉ có những chuỗi xích ma lực lặng lẽ cuộn về phía sau lưng cô, biến mất vào tường.
Hạ Miên gượng dậy, thở dốc. Mạch máu nơi cổ tay như sắp vỡ tung vì bik ma lực phản chấn.
"…Lại là nơi quỷ quái gì nữa đây…" cô thở ra một hơi nặng nề, cố giữ cho giọng nói mình không run.
Không có tiếng trả lời. Cũng không có Tiểu Cửu.
"Tiểu Cửu?" cô gọi, nhưng tiếng vọng lại là chính giọng của mình, méo mó và trống rỗng.
Cảm giác đơn độc đột ngột xâm chiếm.
Hạ Miên nhắm mắt lại một chút, rồi siết chặt tay, dồn chút sức lực còn lại đứng thẳng dậy. Dù toàn thân rã rời, dù cơn đau đang gặm nhấm từng khớp xương, cô cũng phải cố gắng.
Dù là nơi nào.
Dù là bẫy.
Dù là thử thách.
Cô cũng phải bước tiếp vì ngay lúc này chỉ có chính bản thân mới cứu được mình, không thể cứ trông đợi vào người khác.
Hạ Miên lục trong túi hành trang, lấy ra một lọ thuốc nhỏ chứa thứ chất lỏng màu lam nhạt. Bàn tay run rẩy đến mức suýt làm rơi, cô cắn răng, khẽ nghiêng lọ, uống cạn.
Vị thuốc đắng rát nơi đầu lưỡi, lan xuống cổ họng như một nhát dao. Nhưng hiệu quả gần như ngay lập tức, cơn đau buốt nơi ngực dịu xuống, mạch đập bắt đầu ổn định lại, các cơ bắp cũng tạm thời thả lỏng.
"Chỉ cần cầm cự được một chút…"
Cô tự nhủ, rồi cẩn thận bước đi. Tuy không còn nghe thấy bất kỳ âm thanh nào khác, nhưng linh cảm nhắc nhở cô rằng nơi này tuyệt đối không an toàn.
Quả nhiên, mặt đất phía xa khẽ chấn động.
Từ một khe hở ở bức tường cuối không gian, một sinh vật từ từ trườn ra. Thân thể nó dài gần bằng một con rồng nhỏ, lớp vảy đen lấp lánh như sắt cháy, đôi mắt đỏ rực như than hồng rực cháy. Nhưng tệ hơn cả là khí tức mà nó tỏa ra cực kỳ ẩm thấp, mục rữa, mang theo sức ép khiến ma lực trong người Hạ Miên chao đảo.
"Thứ này… không giống đám quái vật ở tầng ba…"
Con quái gầm lên, lao tới chỗ Hạ Miên.
Hạ Miên đưa tay, triệu hồi một pháp ấn ánh tím—"Ignis globus!" (Quả cầu lửa!).
Một quả cầu cháy rực bay thẳng vào đầu nó, nhưng những chiếc vảy dày khiến đòn tấn công không có hiệu quả. Con quái nhào lên, tốc độ bất ngờ nhanh như chớp. Hạ Miên lùi lại, giơ tay lên.
"Ventus constringe!" (Gió, hãy trói buộc!) những làn gió xoắn cuộn trói lấy chân trước của con quái.
Nhưng khi cô đang định bồi thêm một đòn, thì đột nhiên mắt cô tối sầm.
Một cơn đau như xé rách tâm mạch từ bên trong, khiến cô khụy xuống. Máu lại trào lên cổ họng.
Cô ho sặc sụa, tay run lẩy bẩy chống xuống đất. Mắt mờ đi.
"Cơ thể chết tiệt này…"cô thở hổn hển, thì thầm như mắng chính mình "Tại sao… lúc nào cũng phản bội đúng lúc cần nhất…"
Cô ngẩng mặt lên nhìn con quái đang xé gió lao đến.
Không còn lựa chọn.
Hạ Miên cố gắng điều chỉnh hơi thở, cô nhắm mắt, rồi mở mắt ra như có một quyết định.
"Fulmineus iudicium!" (Sét – phán quyết!)
Một luồng sét xé toạc không gian giáng thẳng xuống thân con quái vật, khiến nó rít lên thảm thiết. Lợi dụng khoảnh khắc nó khựng lại, Hạ Miên lảo đảo lao đến, tay trái giơ lên niệm chú.
"Glacies fractum!" (Băng – phá tan!)
Một mũi băng từ hư không ngưng tụ, xuyên thủng phần cổ nó.
Cuối cùng, con quái ngã xuống. Cơ thể khổng lồ co giật một lúc rồi bất động hoàn toàn.
Hạ Miên gần như ngã quỵ theo.
Mồ hôi lạnh thấm ướt lưng áo, từng hơi thở đều mang vị máu.
Nhưng khi cô ngẩng đầu lên, ánh mắt cô chạm phải bức tường nơi con quái lao ra. Một vầng sáng khẽ chuyển động.
Đó là một bức phù điêu khổng lồ, bị phong ấn bằng lớp ký tự cổ. Khi máu cô nhỏ xuống đất, phong ấn dường như đã mở một phần. Từng dòng ánh sáng chảy ra từ đó, cuốn lấy thân thể Hạ Miên.
Thế giới xung quanh mờ dần. Hạ Miên không còn đứng trong căn phòng đá nữa.
Cô rơi vào một dòng chảy ký ức được ghi lại bởi chính nơi này, một tầng ký ức cổ xưa.
Không gian xung quanh bắt đầu trở nên hư ảo.
Hạ Miên đứng giữa một đại sảnh rộng lớn, ánh sáng nhàn nhạt màu bạc chiếu qua những khung cửa kính vỡ vụn, rọi xuống nền gạch in dấu ma pháp cổ đại. Cô không thể cử động, cũng không thể nghe thấy tiếng bước chân của chính mình, như thể đang hóa thân thành một bóng ma trong ký ức.
Ở chính giữa đại sảnh là một người phụ nữ.
Người đó mặc một chiếc áo choàng dài màu trắng ánh bạc, mái tóc bạch kim xõa dài như sương đêm, đôi mắt sáng như tinh tú. Trên trán lấp lánh một ấn ký hình xoắn ốc phát sáng màu tím thẫm.
Cô ấy đứng đó, đặt tay lên một cánh cổng phong ấn đã vỡ nứt, bên cạnh là một cuốn sách dày phủ đầy bụi, và vô số sợi dây xích đen cuộn chặt dưới chân.
"Nếu nơi này là ký ức... thì người phụ nữ kia—"
Một giọng nói vang lên mang âm sắc trong trẻo nhưng đầy mệt mỏi:
"...Ta đã dùng toàn bộ sinh mệnh để trấn giữ nơi này. Nhưng cơ thể đang rạn nứt, ma lực cũng mất kiểm soát. Có lẽ… đây sẽ là lần cuối cùng."
Hạ Miên dõi theo từng hình ảnh, từng âm thanh, trái tim đập mạnh.
"Nếu có ai... mang huyết thống trí tuệ, và khi đã đến đây hãy nhớ kỹ…." Âm thanh mờ ảo như bị một thứ gì đó ngăn cách, không thể nghe rõ được.
"Nếu ai đó còn nghe được lời ta… hãy nhớ, thế giới này đang lặp lại số mệnh. Nếu ngươi mang trong mình ánh sáng của Amara, xin hãy tỉnh giấc…"
Chuyện gì vậy vậy? Cô ấy đang nói gì vậy?
"Amara? Amara là ai?"
Giọng nói đứt đoạn, không còn rõ ràng.
"A…ma..ra…nhờ..... cô…."
Đột nhiên không gian vỡ vụn như thủy tinh bị đập nát.
Cảnh tượng bắt đầu tan biến.
Hạ Miên choàng tỉnh, toàn thân cô ướt đẫm mồ hôi lạnh. Cô vẫn đang nằm trên nền đá thô ráp trong không gian kỳ lạ kia.
Hạ Miên đứng bất động một lúc lâu sau khi cảnh tượng biến mất, ánh mắt rơi xuống cuốn sách cổ vẫn mở rộng trên nền đá. Trang giấy vẫn phát sáng nhè nhẹ, như còn sót lại dư âm ma lực từ ký ức xa xăm kia.
Cô cúi người, lật những trang sách, bên trong là những ghi chép rời rạc, một trong số đó nói về một loại quả có tên gọi là "Diệp Linh Quả", có công dụng ổn định ma lực, làm dịu những biến loạn trong ma lực, nâng cao sức khỏe cho cơ thể bị suy nhược do không chịu được áp lực của ma lực dồn ép lên cơ thể.
Hạ Miên khẽ nhíu mày "trùng hợp vậy sao?" rồi buông quyển sách ra, cô khẽ thở dài một tiếng.
Cô lặng nhìn trang sách, không bày tỏ cảm xúc gì, chỉ lạnh nhạt lật qua trang khác.
"Vô dụng."
Không phải vì cô không tin, mà vì cô chẳng muốn hy vọng rồi lại thất vọng, đã nhiều năm như vậy rồi, nếu thật sự có cách cô cũng muốn thử, nhưng hết lần này đến lần khác chỉ nhận lại một kết quả là thất bại.
Căn bệnh này của cô hết thuốc chữa rồi!
Mà dù cho có thể giúp cô chữa bệnh dfi nữa thì biết tìm loaik quả này ở đâu cơ chứ?
Cô khẽ cười một tiếng. Thế giới này quả thật biết cách chơi đùa với mình mà.
Chỉ là, thứ sức mạnh vừa rồi... mang đến cảm giác quen thuộc đến mức đáng sợ.
Giọng nói của nữ thần, ánh mắt xoáy sâu vào tận đáy linh hồn—dường như không chỉ đơn giản là ký ức.
"Amara…"
Hạ Miên khẽ lẩm bẩm, sau đó cô xé một góc áo băng lại cổ tay rạn nứt. Trong động tác lạnh nhạt ấy, vẫn thấp thoáng dấu hiệu của sự tỉ mỉ quen thuộc, của một người từng quen chăm sóc cho người khác hơn là chính mình.
Hạ Miên không để tâm đến loại quả Diệp Linh Quả, cũng chẳng muốn nghĩ đến việc "ổn định" cơ thể nữa. Bởi có lẽ cô đã quá quen với việc này, sự đỗ vỡ, sự chịu đựng, và việc tiếp tục bước đi với một thân thể không hoàn chỉnh.
Sau một hồi nghỉ ngơi, uống thuốc để giảm triệu chứng, Hạ Miên chậm rãi đứng dậy, dạo bước khám phá không gian kỳ lạ này. Những hành lang tối, tường đá chạm trổ phù văn cổ đại, và những cánh cửa niêm phong dẫn đến nơi xa xăm... tựa như một mê cung ký ức.
*—*—*—
Tiếng gầm rống vẫn vang vọng khắp không gian như từ vực thẳm.
Cả nhóm còn lại vẫn đang chiến đấu trong tuyệt vọng.
Lâm Tịch bị thương ở vai, Vi Hòa gắng gượng niệm phép chữa trị, còn Ứng Kha đã gục xuống cạnh một phiến đá đổ. Tống Thịnh run rẩy, tay cầm chặt thanh đoản kiếm đã sứt mẻ, nhìn quái vật ập đến như sóng.
"Giờ tôi mới hiểu… vì sao không ai có thể đặt chân lên tầng 4..."
"Chúng không chỉ có số lượng dị thường. Mà chúng giống như còn được gia tăng sức mạnh một cách bất thường."
Ánh mắt Trầm Uyên vẫn dán chặt vào cánh cổng nơi Hạ Miên biến mất. Anh im lặng, nhưng từng tia ma lực đen xé gió quanh anh đã chứng minh anh đang cố giữ lý trí.
Một loại cảm xúc khó tả đang mạnh mẽ dao động nơi lòng ngực của anh.
Anh đang thật sự rất tức giận!!!