Trước mặt họ là một cánh cửa cao bằng đá đen, phủ đầy những vệt khắc lấp lánh ánh bạc, tựa như sao trời rơi xuống mà đông đặc lại. Mỗi bước chân chạm đến gần, hoa văn trên cánh cửa lại ánh lên như có sinh mệnh, đan chéo thành một vòng xoáy lặng lẽ chuyển động.
Không khí quanh cửa tầng hai lạnh hơn rõ rệt. Một làn sương mỏng như tơ lặng lẽ phủ xuống, cuốn theo từng nhịp thở chảy trôi trong vô hình.
Vi Hòa bước lên trước, đưa tay áp lên vòng xoáy ở trung tâm.
"Đây là tầng hai Hành Lang Tinh Ảnh. Một nơi phản chiếu tâm trí, nơi mọi hình ảnh, hồi ức, và cả nỗi sợ… đều có thể trở thành thực thể." Cô ấy nói khẽ, giống như là đang nhắc nhở nhưng cũng là cảnh báo. "Tại đây, chính chúng ta sẽ là thử thách của nhau."
"Vậy phải làm gì?" – Vũ Dương siết chặt găng tay, ánh mắt cảnh giác.
"Giữ vững tâm trí. Không phân tán. Không quay đầu." Vi Hòa quay lại nhìn từng người một. "Đặc biệt, tuyệt đối không được gọi tên nhau trong mê ảnh. Nếu bị tách ra, hãy tìm điểm hội tụ ở trung tâm hành lang."
Tiểu Cửu nhăn mũi: "Tầng này chẳng vui gì cả… Nghe đã thấy rợn gáy rồi."
Hạ Miên không đáp, chỉ lặng lẽ đưa tay vuốt nhẹ mặt dây chuyền trong cổ áo, một viên thủy tinh màu xám lặng, tưởng chừng như không có ánh sáng, nhưng khi tiếp xúc với ánh sao bạc, lại phản chiếu một dải màu sắc mờ ảo như linh hồn đang ngủ say.
Vi Hòa ấn nhẹ vào tâm trận. Một tiếng uỳnh vang vọng như tiếng trống đánh trong lòng núi. Cánh cửa từ từ mở ra.
Một cơn gió lạnh mang theo âm thanh rất khẽ thoảng qua tai mỗi người giống như có ai đó thì thầm tên họ trong bóng tối.
"Đi thôi." Vi Hòa trầm giọng.
Cả đoàn lần lượt bước vào.
Cánh cửa sau lưng lập tức khép lại và ánh sáng lại một lần nữa tan biến.
Hành lang bên trong như một thế giới hoàn toàn khác.
Không còn tường đá hay ánh sao, mà thay vào đó là một con đường trải dài giữa không gian tối đen, hai bên là vực sâu lặng thinh không đáy, chỉ có những vì tinh tú mờ nhạt treo lơ lửng ở phía xa, như thể họ đang đi giữa dải ngân hà cổ xưa.
Bước chân của mọi người vang vọng lên những âm thanh rất nhỏ, rất xa, như vọng lại từ ký ức của chính họ.
Chẳng ai nói gì.
Bỗng phía sau có tiếng thở gấp.
"Khoan… đợi đã…" Người lên tiếng là Đàm Tử.
Ánh mắt cậu ta đột nhiên trở nên lơ mơ, tay nắm chặt lấy ngực áo.
"Không… Không thể nào… Mẹ…?"
Đàm Tử lảo đảo vài bước, nhìn chằm chằm vào một khoảng không bên trái. Với người khác, đó chỉ là một lớp sương trôi lặng lẽ. Nhưng ánh mắt cậu ta rõ ràng đang bám theo một hình ảnh khác, là thứ mà không ai nhìn thấy.
"Lùi lại!" Vi Hòa quát lớn, nhưng đã quá muộn.
Một bóng người trắng toát vụt qua, cuốn lấy Đàm Tử, kéo cậu ta khỏi đường đi, đi thẳng về phía vực tối bên trái.
"Tiểu Tử!" – Vũ Dương theo bản năng lao đến, nhưng Vi Hòa đã kịp kéo giật anh ta lại. "Không được! Đó là mê ảnh!"
Cả nhóm khựng lại.
Bóng Đàm Tử biến mất giữa làn sương bạc, như chưa từng tồn tại.
Một sự im lặng nặng nề bao trùm cả đoàn.
"Đó là ảo ảnh lấy hình dạng từ ký ức sâu thẳm trong chúng ta." Vi Hòa thở dài. "Nếu tâm trí dao động, nó sẽ dụ dỗ và giam giữ linh hồn chúng ta. Một khi bị bắt vào mê ảnh, con đường để trở về gần như là không có."
Hạ Miên cúi đầu, tay nắm chặt. Tiểu Cửu đứng bên, không chọc phá gì nữa, chỉ vểnh tai, tập trung cảnh giác nhìn xung quanh.
"Giờ không phải là lúc để tiếc nuối." Trầm Uyên lạnh lùng lên tiếng, giọng khàn trầm. "Đi tiếp. Hoặc chúng ta cũng sẽ không còn đường ra."
Vi Hòa gật đầu. "Giữ nhịp độ. Đừng tản ra."
Họ tiếp tục bước đi, lần này cả đoàn đã cẩn trọng hơn. Bóng tối sau lưng giống như đang sống, chúng nhẹ nhàng chuyển động, nuốt lấy từng tiếng thở.
Và con đường phía trước… chỉ mới bắt đầu lay động.
Từ khi mất Đàm Tử, không ai trong đoàn dám buông lơi cảnh giác. Nhưng càng đi sâu vào Hành Lang Tinh Ảnh, không khí càng trở nên kỳ dị một cách kỳ dị.
Tiếng bước chân vang lên vẫn đều đều, nhưng dần dần, không biết từ lúc nào nhịp điệu đã không còn ăn khớp nữa.
Người ở phía trước bắt đầu không nghe rõ tiếng người phía sau. Người ở giữa thì cảm thấy khoảng cách cả hai đầu ngày một xa hơn, như thể họ đang đi trên những con đường khác nhau nhưng tất cả họ vẫn có thể nhìn thấy nhau, cảm giác giống như họ luôn đi cùng.
Hạ Miên bước bên Vi Hòa, nhưng đôi lúc cô quay sang, lại thấy Vi Hòa đi phía trước. Khi chớp mắt nhìn lại, lại thấy cô ấy ở phía sau. Giống như có một thứ gì đó đang làm rối loạn phương hướng của họ.
"Khoan đã…" Vũ Dương khẽ cau mày. "Chúng ta… hình như thiếu mất một người rồi."
Mọi người dừng lại. Nhưng khi đếm lại, vẫn đủ chín người.
Tiểu Cửu khịt mũi: "Ừ thì… đủ đó. Nhưng là ai đi với ai, hình như có gì đó không đúng thì phải…"
Vi Hòa lập tức gọi lớn: "Thẩm Dao! Cô vừa nãy đi sau tôi đúng không?"
Một thoáng yên lặng. Không ai đáp.
Rồi từ phía cuối hàng, một giọng nói lạc cất lên: "Tôi vẫn ở đây…"
Thẩm Dao đang đứng cách họ gần… mười bước, rõ ràng vài giây trước cô ấy mới vừa đi bên cạnh họ.
Cùng lúc đó, Trầm Uyên quay người lại. Ánh mắt anh hơi tối: "Có người vừa biến mất khỏi hàng. Người đó… đứng ngay sau tôi…"
"Không ổn rồi." – Vi Hòa nghiến răng. "Chúng ta không đi cùng nhau. Không gian ở đây đang tách ra theo một cách rất tinh vi."
"Nhưng tại sao chúng ta vẫn thấy nhau?" Ứng Kha khó hiểu hỏi.
"Không phải các người đang thấy nhau." Một giọng khàn đục lạ lẫm vọng từ phía trước.
Cả nhóm chấn động. Đó không phải giọng của người trong đoàn.
Tiểu Cửu rít lên: "Bẫy ảo ảnh. Có kẻ khác ở đây!"
Ngay khoảnh khắc đó, từng thành viên trong đoàn ngoại trừ Hạ Miên và Trầm Uyên đều như bị kéo vào những hình ảnh chồng chéo, không gian trước mắt họ biến dạng.
Đường hành lang bắt đầu bị chia tách.
Những vì tinh tú phía xa bỗng xoay tròn, tạo thành từng khung cảnh khác nhau, như các mảnh gương phản chiếu lại ký ức.
Chỉ còn Hạ Miên và Trầm Uyên đứng nguyên tại chỗ.
Không còn ai ở xung quanh.
Một sự tĩnh lặng tuyệt đối. Đến mức làm cho người ta cảm thấy bất an.
Tiểu Cửu vội vã lao lên bờ vai Hạ Miên, gằn giọng: "Chúng ta bị tách ra rồi! Cái mê ảnh này... không chỉ giam giữ, mà còn muốn thử lòng người!"
Trầm Uyên nắm chặt chuôi kiếm, mắt nheo lại.
Còn Hạ Miên, ánh mắt khẽ trầm xuống.
Không gian trước mặt hai người bọn họ một lần nữa lại biến dạng, chồng chéo lên nhau, khiên hai người họ bị tách ra.
Gió lạnh tràn qua hành lang xoắn, cuốn theo làn bụi bạc li ti lấp lánh. Thẩm Dao đứng lặng giữa khu rừng giả do tầng hai tạo ra, cành cây đen sì, lá rụng khô vụn, mùi tử khí mơ hồ lan trong gió.
Trước mắt cô, một thiếu niên tóc đen gầy gò từ từ bước ra từ màn sương.
"Chị ơi." Giọng cậu ta rất nhẹ, giống như làn gió thoảng qua.
Thẩm Dao khựng lại, ngón tay hơi run nắm chặt góc áo.
"…Thẩm Khê?"
Cậu thiếu niên mỉm cười. "Chị vẫn còn nhớ em à?"
"Không thể nào…" Thẩm Dao lùi một bước. Gió thổi mạnh làm áo choàng cô lay động.
"Em chắc chắn đã chết rồi." Giọng cô sắc lạnh, nhưng mắt thì đỏ hoe. "Mười bảy tuổi. Trúng bẫy khi đang vận chuyển dược thảo. Chính chị tìm thấy thi thể của em."
Thẩm Khê nghiêng đầu. "Tại sao chị lại bỏ mặc em, không cứu em, để em chết một mình trong hẻm núi lạnh như băng đó?"
Cô không đáp.
Bàn tay của cô ngày càng run hơn. Những tiếng thì thầm lặng lẽ vang lên sau lưng cô, mơ hồ, u uất, như hàng trăm tiếng kêu cứu chưa từng được đáp lại.
"Em sợ lắm, chị Dao. Em đã chờ chị… Chị đã hứa rồi mà…"
Rồi bóng dáng thiếu niên mờ dần, để lộ một con quái vật có khuôn mặt vặn xoắn và đôi mắt rỗng tuếch, nó gào lên một tiếng như xuyên qua tâm trí.
Thẩm Dao ngẩng đầu, lau khóe mắt.
"Cậu không phải là em trai của tôi."
Một con dao găm bay thẳng đâm vào giữa trán con quái vật. Cảnh tượng trước mắt bắt đầu vỡ vụn.
Khi cô ngã khuỵu xuống nền đá, thở hổn hển, một giọng quen thuộc vọng đến từ xa:
"Hạ Miên, tôi cảm nhận được dao động ở phía này!"
Trong một nhánh hành lang khác, ánh đèn từ bình tinh thạch phản chiếu lên làn tóc đen dài của Hạ Miên.
Tiểu Cửu chạy bên chân cô, lẩm bẩm:
"Miên Miên à, sao phải lo cho anh ta thế? Tên đó rõ ràng có thể tự lo cho mình!"
"Không lo." Hạ Miên đáp, giọng hờ hững. "Chỉ là nếu để anh ta đi lạc thật, ai sẽ trả tiền cho tôi?"
Tiểu Cửu lườm cô, định phản bác thì chợt ngẩng đầu, tai dựng lên.
"Có dao động." Hạ Miên khựng lại, mắt lóe lên ánh sáng. "Là phía bên phải."
Hai người rẽ vào một lối nhỏ dẫn xuống tầng thấp hơn. Khung cảnh mờ tối, đá lát lởm chởm, từng bước chân vọng lên một âm rợn người.
Cuối hành lang, một bóng đen đang đứng quay lưng.
Hạ Miên nheo mắt.
"Trầm Uyên?"
Người đó không quay lại.
Tiểu Cửu nhảy lên vai cô, khẽ nói: "Có gì đó rất kỳ lạ…"
Người phía trước không đáp, vẫn đứng bất động giữa màn sương đặc quánh, bóng lưng cao lớn và lạnh lùng hệt như dáng hình quen thuộc trong ký ức. Nhưng không có tiếng thở, không có dao động ma lực. Chỉ có sự tĩnh lặng đến bất thường.
Tiểu Cửu co người trên vai Hạ Miên, tai cụp xuống:
"Không ổn đâu… Cái này không phải thật…"
Hạ Miên ngừng lại cách bóng người kia vài bước chân, mắt hơi nheo lại. Tầng đá dưới chân khẽ run, ánh sáng tinh thạch phía sau bắt đầu mờ đi.
Người đó rốt cuộc cũng xoay người lại.
Là Trầm Uyên hoặc có thể là một ảo ảnh Trầm Uyên, nó khoác một áo choàng đen thẫm, ánh mắt vô cảm như vực sâu, và đôi môi hé ra lời nói khẽ như gió lướt qua:
"Cô quan tâm đến tôi vậy sao, Hạ Miên?"
Hạ Miên không đáp, chỉ khẽ nghiêng đầu.
Câu nói đó….. đây không phải là anh ấy.
Ảo ảnh Trầm Uyên bước lên một bước, ánh mắt như nhìn thấu vào đáy lòng cô:
"Cô cứ mãi giấu mình, vờ như không cần ai. Nhưng thật ra, cô rất sợ cô đơn, sợ mất kiểm soát, sợ sẽ lại mất đi thêm một người mà cô yêu quý."
Tiểu Cửu nghiến răng:
"Miễn bàn tâm lý! Cái đồ ảo ảnh mặt dày!"
Nhưng ảo ảnh chẳng để tâm, chỉ tiếp tục tiến lên, tay vươn ra như muốn chạm vào Hạ Miên:
"Nếu cô không dám đối diện với chính mình, làm sao bảo vệ được những kẻ khác?"
Một bước cuối cùng. Ngón tay gần như chạm vào mép áo Hạ Miên.
Rồi —
"Cạch!"
Âm thanh lanh lảnh vang lên. Một mảnh băng mỏng lạnh như sương đã chắn ngang giữa hai người.
Hạ Miên nâng tay, hờ hững phất ống tay áo phủ sương:
"Ngươi không phải là anh ấy."
Ảo ảnh khựng lại. Trong mắt bắt đầu xuất hiện những đường nứt.
Tiểu Cửu bật cười đầy châm chọc:
"Trầm Uyên thật dù có lạnh lùng cũng không ba hoa như ngươi đâu."
Tách.
Một vết rạn lan trên trán của ảo ảnh. Rồi như một tấm gương vỡ vụn, toàn thân nó nổ tung thành ánh sáng đen, rút lại vào màn sương.
Tất cả trở lại yên ắng. Chỉ còn lại hành lang lạnh lẽo và tiếng bước chân rời đi.
Hạ Miên quay đầu, không nói gì. Nhưng tay phải của cô, từng ngón vẫn còn đang lạnh cứng, như vừa rút khỏi vực sâu ký ức.
Lối đi hẹp lại, uốn lượn như mê cung trong sương. Sau lưng Hạ Miên là hàng ký tự cổ sáng lấp lánh đang dần khép lại, ngăn cách cô khỏi vùng ảo ảnh vừa bị phá vỡ.
Tiểu Cửu đi bên chân, tai vẫn cụp xuống, nhưng đã bình tĩnh trở lại. Nó thở dài:
"Cũng may là cậu đủ lý trí… Chứ nếu mà xúc động lên thật, không khéo lại khiến cả tầng sụp luôn."
Hạ Miên liếc nhẹ: "Nói nữa là tôi cho cậu rơi lại phía sau đấy."
Tiểu Cửu khựng lại, rồi bật cười hì hì, chạy lên trước dẫn đường. Không khí trầm lặng ban nãy bị phá tan bởi tiếng lóc chóc của móng vuốt bé nhỏ gõ lên nền đá.
"Bên trái có dấu linh lưu mờ nhạt." Hạ Miên nói khẽ.
"Ừ, chắc là của Vi Hòa hoặc cũng có thể Vũ Dương." Tiểu Cửu ngửi ngửi. "Không có mùi máu, chắc họ không gặp nguy hiểm đâu. Nhưng chúng ta phải nhanh lên, những lối đi này đang nhẹ nhàng thay đổi."
Cả hai tăng tốc. Tiếng bước chân vang vọng giữa các vách đá, lâu lâu lại vang lên tiếng thì thầm rất khẽ, âm thanh không rõ phát ra từ đâu.
Một bóng đen thoáng vụt qua ở khúc quanh phía trước, quá nhanh để nhìn thấy rõ hình dáng. Hạ Miên khựng lại.
Tiểu Cửu dựng lông lên:
"Có thứ gì đó đang theo dõi chúng ta."
Hạ Miên không lên tiếng, chỉ xoay bàn tay, triệu hồi một viên tinh châu bọc sương mỏng, tỏa ánh sáng mờ như sao đêm. Ánh sáng này không chiếu xa, nhưng khiến màn sương xung quanh bị ép lùi lại vài bước.
"Đi thôi." cô nói khẽ. "Chúng ta cần tìm những người còn lại trước khi chúng rải bẫy nhiều hơn."
Hạ Miên và Tiểu Cửu vừa bước vào một hành lang dài, ánh sáng mờ ảo từ những viên tinh thạch rọi xuống tạo ra không gian lạnh lẽo, vắng vẻ. Đoàn thám hiểm đã bị chia tách ra, và họ tiếp tục đi theo các hướng riêng biệt, hướng đến mục tiêu là tầng tiếp theo của di tích.
Tiểu Cửu lặng lẽ đi bên cạnh, nhảy nhót vui vẻ dù trong không khí căng thẳng. Hạ Miên không nói gì, chỉ thỉnh thoảng quan sát xung quanh, đôi mắt xanh lục chăm chú vào từng chi tiết, tìm kiếm dấu vết của các thành viên còn lại.
Đột nhiên, một bóng người xuất hiện từ phía sau một khúc quanh, đột ngột làm Tiểu Cửu giật mình.
"Vũ Dương?" Hạ Miên ngẩng lên, ánh mắt trầm xuống. Đây là lần đầu cô gặp Vũ Dương trong hoàn cảnh như vậy.
Vũ Dương, với dáng vẻ lạnh lùng nhưng không thiếu phần uy nghiêm, đứng tựa lưng vào bức tường đá. Anh ta mặc áo choàng nhẹ, trên tay cầm một cây thương dài, ánh mắt có chút lo lắng, nhưng lại không nói gì khi nhìn thấy Hạ Miên.
"Đi lâu vậy rồi, tại sao mình cũng không thấy các thành viên khác?" Vũ Dương lẩm bẩm, giọng nói nhẹ nhàng, nhưng có chút vội vã. "Thực sự là tôi không nghĩ rằng mọi thứ sẽ tiến triển theo cách này."
Hạ Miên nhìn anh ta, đôi mắt lạnh lùng lướt qua, không có biểu cảm: "Chúng ta đã bị không gian này tách ra, anh có gặp được ai không?"
Vũ Dương không trả lời ngay lập tức. Một lúc lâu sau, anh ta mới nói: "Chúng ta phải tìm cách sớm rời khỏi đây. Tôi nghĩ rằng ở đây chắc chắn không chỉ có ảo ảnh mà còn có một thứ gì đó đang đuổi theo chúng ta."
Tiểu Cửu kêu lên, cái miệng nhỏ nhắn của nó giễu cợt: "Thứ gì đó đuổi theo sao? Chắc là sợ Hạ Miên của chúng ta rồi!"
Hạ Miên liếc Tiểu Cửu một cái, nhắc nhở: "Đừng đùa nữa."
"Đùa gì chứ, tôi nghiêm túc đó!" Tiểu Cửu lè lưỡi rồi quay lại nhìn Vũ Dương, vẻ mặt nghiêm túc bỗng chốc thay bằng sự đùa nghịch.
Vũ Dương chỉ im lặng gật đầu, rồi liếc nhìn Hạ Miên một cái. Cảm giác yên bình bên ngoài không lừa được anh ta, bởi anh ta cũng đã thấy đủ thứ dị thường trong suốt cuộc hành trình của mình rồi.
"Được rồi, chúng ta mau tìm các thành viên khác thôi," Vũ Dương nói một cách nghiêm túc. "Nhưng nhớ cẩn thận. Những ảo ảnh không phải chỉ để thử thách chúng ta mà còn có thể làm chúng ta lạc mất phương hướng chính xác. Hai người chắc chưa biết đâu, các cạm bẫy trong di tích này thực sự rất phức tạp."
Hạ Miên gật đầu, giữ im lặng, và Tiểu Cửu bước đi trước, tay vẫy vẫy như thể đang dẫn đường.
Cả ba tiếp tục bước đi, họ đi vào bóng tối mờ mịt của tầng hai, nơi những nguy hiểm không chỉ đến từ ảo ảnh mà còn từ chính những sinh vật ẩn mình chờ đợi.
*—*—*—
Vi Hòa dừng lại trước một cánh cửa khổng lồ, mang dấu vết cổ xưa như những vết nứt trên tường, ánh sáng yếu ớt hắt từ những tinh thạch quanh đó. Bàn tay cô khẽ vung lên, một sóng khí nhẹ nhàng lan tỏa qua không gian, khống chế những cơ chế cũ kỹ đang cố gắng mở ra cánh cửa.
"Chúng ta... hẳn là vẫn ổn nhỉ," Vi Hòa thì thầm với chính mình. Tuy nhiên, cô không thể không cảm thấy sự bất an. Dù vẻ ngoài bình tĩnh, đôi mắt cô thỉnh thoảng lại liếc nhanh về phía sau, như thể cảm nhận được thứ gì đó đang ở phía sau theo dõi cô.
Cánh cửa bắt đầu nhả ra một luồng ánh sáng vàng mờ ảo. Mọi thứ xung quanh như chìm vào một không gian huyền bí, bức tường đá giờ đây như sống dậy, vặn vẹo và thay đổi theo từng bước đi.
"Chúng ta không thể dừng lại." Vi Hòa nghiêng đầu, nhìn về phía nhóm của mình.
Bên cạnh cô, những người còn lại gật đầu nhìn Vi Hòa, họ đã sẵn sàng. Mọi người đã quen với việc thám hiểm trong điều kiện khắc nghiệt này, nhưng có vẻ lần này mọi thứ không đơn giản như những gì họ tưởng.
Bước đi trong im lặng, ánh sáng mờ từ những viên tinh thạch chiếu rọi vào mặt đất lạnh lẽo. Mỗi bước đi của ba người đều vang vọng trong không gian tĩnh mịch, tạo nên cảm giác như họ đang đi vào một không gian vô tận. Tiểu Cửu, vẫn không chịu ngừng trò chuyện, thỉnh thoảng lẩm bẩm gì đó về những thứ mà nó thấy lạ lùng xung quanh.
Không khí dần nặng nề lên, khi họ nhận ra con đường trước mắt không phải là một đoạn dài đơn giản. Mới chỉ đi được vài phút, họ bỗng dừng lại trước một cánh cửa đá khổng lồ. Cánh cửa này khác hẳn với những cánh cửa họ đã gặp trước đó, nó được khảm những biểu tượng kỳ bí mà họ chưa bao giờ thấy.
"Cẩn thận đấy," Vũ Dương lên tiếng, cây thương dài trên tay anh ta được nắm chặt hơn. "Đây chắc chắn là một cánh cửa có cơ chế đặc biệt. Chúng ta phải tìm cách mở nó."
Nhưng trước khi Hạ Miên kịp trả lời, một tiếng động lạ vang lên từ phía cuối hành lang, một bóng người mơ hồ bước ra từ trong bóng tối.
Vũ Dương giật mình, ánh mắt trở nên cảnh giác. Hạ Miên cũng đưa mắt nhìn về phía người đó, trong lòng bỗng dấy lên một cảm giác quen thuộc.
Ánh sáng từ những viên tinh thạch lấp lánh chiếu sáng không gian u tối. Tiểu Cửu trên vai Hạ Miên quan sát mọi thứ với vẻ mặt tỉnh táo, đôi mắt sáng quắc tìm kiếm sự thay đổi trong không khí. Đúng lúc đó, bóng dáng Trầm Uyên hiện lên từ phía sau, bước ra khỏi bóng tối với dáng vẻ lạnh lùng, nhưng không kém phần chắc chắn.
Hạ Miên nhìn Trầm Uyên, không ngạc nhiên, chỉ nhếch môi một chút. "Anh còn sống à?"
Trầm Uyên lướt qua ánh mắt cô, nhẹ gật đầu, không có gì để nói thêm. "Cần phải làm gì tiếp theo?"
Vũ Dương, lúc này, vẫn đứng yên quan sát, rồi mới nhẹ nhàng lên tiếng: "Chúng ta vẫn cần phải hợp tác để ra khỏi đây, đúng không?"
Trầm Uyên chỉ đáp lại bằng một cái gật đầu, không nói thêm gì. Anh đưa tay vuốt ngược những sợi tóc đen trên trán ra sau, để lộ ánh mắt sắc lạnh đang nhìn thẳng vào cánh cửa.
Tiểu Cửu từ trên vai Hạ Miên liếc nhìn Trầm Uyên, rồi bật cười. "Anh ta vẫn luôn ít nói như vậy à? Nói thật, tôi không thể nào đọc được suy nghĩ của anh ta."
Hạ Miên không đáp lại Tiểu Cửu, chỉ nhìn về phía Trầm Uyên. "Mở cánh cửa này đi, tôi không nghĩ nó sẽ dễ dàng đâu."
"Không có gì khó." Trầm Uyên trả lời ngắn gọn, nhưng lúc này, không khí giữa họ có phần thoải mái hơn trước.
Vũ Dương, nhìn họ trao đổi với nhau, nhẹ nhàng gật đầu. "Đi thôi."
Sau đó, Trầm Uyên tiến về phía cánh cửa, thanh kiếm đen trong tay khẽ rung lên, ánh sáng nhấp nháy như thể đang tập trung năng lượng. Anh vung kiếm, một đường chém mạnh qua không khí. Những ký hiệu trên cánh cửa bắt đầu sáng lên, rồi từ từ chuyển động, mở ra một không gian mới.
Dưới ánh sáng lấp lánh của tinh thạch, cánh cửa đá trước mặt dần hé mở, phát ra tiếng rền rĩ trầm đục như vọng lên từ lòng đất. Từng ký hiệu cổ ngữ khắc trên bề mặt đang phát sáng nhè nhẹ, tỏa ra một thứ ánh sáng tím nhạt mang theo khí tức kỳ dị.
Vi Hòa cùng những người còn lại đã chờ sẵn ở phía bên kia, ánh mắt dõi theo ba người vừa đến.
"Các cậu cuối cùng cũng tới," cô khẽ nói, giọng tuy nhẹ nhưng mang theo sự nghiêm túc. "Ảo cảnh đang bắt đầu co rút lại, không gian biến đổi nhanh hơn chúng ta dự đoán."
Hạ Miên bước qua cánh cửa, gật đầu một cái với Vi Hòa. "Có người bị lạc trong ảo ảnh. Rất may chúng tôi đã tìm thấy họ."
Tiểu Cửu vươn vai, nhảy từ vai Hạ Miên xuống, miệng lẩm bẩm: "Không biết có ai bị dọa phát khóc chưa…"
Vũ Dương khẽ mỉm cười, nhưng rồi nhanh chóng trở nên nghiêm túc. "Tầng ba có vẻ là nơi biến hóa mạnh nhất. Nếu không tìm được trung tâm của kết giới, rất có thể chúng ta sẽ bị chia tách thêm một lần nữa."
Vi Hòa quay lại nhìn cả đoàn, ánh mắt lướt qua từng người như đang cân nhắc. Cuối cùng cô ấy nói:
"Chúng ta sẽ chia làm hai hướng: một nhóm dò đường đi tiếp vào trung tâm, nhóm còn lại tìm cách phá vỡ vòng kết giới phụ trợ để giảm mức độ can thiệp của ảo ảnh. Mỗi người nhớ đeo 'phù quang' để giữ liên lạc với nhau."
Cô ấy mở túi vải nhỏ, chia từng miếng ngọc thạch trong suốt có khắc chú văn. Mỗi người cầm lấy một cái, cảm nhận được ma lực tinh thuần ấm áp lan tỏa.
Trầm Uyên nhận lấy ngọc thạch mà không nói gì, chỉ cài vào bên trong tay áo.
Hạ Miên khẽ liếc sang anh, nhưng lần này không nói gì cả. Ánh mắt cô nhanh chóng chuyển sang lối rẽ tối tăm phía bên phải, nơi gió lạnh thổi ngược ra như mời gọi họ.
Vi Hòa ra hiệu:
"Trầm Uyên, Hạ Miên, Vũ Dương, Thẩm Dao các cậu đi bên phải. Tôi sẽ dẫn những người còn lại theo đi bên trái. Nếu có vấn đề gì, phât tín hiệu bằng ánh quang tụ."
Hạ Miên gật đầu, chỉnh lại ba lo thuốc ở sau lưng. "Đi thôi. Càng chậm, càng dễ rơi vào vòng lặp ảo giác."
Bóng bốn người nhanh chóng hòa vào bóng tối tầng ba của Tháp Vọng Tinh, chỉ còn lại những tia sáng từ phù quang lấp lánh chớp tắt như những vì sao lạc lối.
Từng bước chân vang vọng trong hành lang đá âm u, chỉ còn ánh sáng nhạt từ "phù quang" le lói dẫn đường. Không khí nơi đây lạnh hơn rõ rệt, mang theo hơi ẩm và mùi tro bụi cũ kỹ, như thể tầng ba này đã không còn là một phần của thế giới hiện tại.
Trầm Uyên đi đầu, tay đặt sẵn trên chuôi kiếm. Hạ Miên và Thẩm Dao đi ở vị trí trung tâm, còn Vũ Dương chắn hậu, mũi thương nhẹ rung như cảm nhận điều gì đó bất thường. Tiểu Cửu nheo mắt, đôi tai dựng lên đầy cảnh giác.
Bỗng —
"Keng!"
Một mũi tên bạc dài hơn một cánh tay người phóng vút từ bóng tối, găm thẳng vào bức tường sát bên Hạ Miên. Mặt đá nứt toác, bụi bay tung té.
"Phục kích!" Trầm Uyên quát, lập tức lướt tới, kiếm đen tuốt ra như một vệt chớp.
Từ hai bên hành lang, những bóng đen lao ra cùng tiếng rít như ma quỷ. Không phải người. Là Phục Hồn Thể, những sinh vật được tạo từ ký ức người chết trong ảo cảnh, chuyên tấn công vào tâm trí của người sống.
Hạ Miên nhanh chóng lùi lại, rút ra một bình dược trong suốt. Cô vẩy chất lỏng thành vòng tròn nhỏ trước mặt, một lớp màn ánh bạc lập tức hiện ra, chặn được vuốt sắc của một con Phục Hồn đang lao đến.
Tiểu Cửu nhảy xuống đất, miệng gào to: "Chúng bám theo luồng cảm xúc! Đừng để dao động tinh thần lan rộng!"
"Vũ Dương!" Hạ Miên gọi lớn.
"Rõ!" anh ta đâm mạnh mũi thương về phía trước, tạo ra một luồng xung kích ánh sáng đánh bay ba bóng đen. Nhưng những sinh vật đó chỉ tan biến trong chốc lát, rồi lại kết tụ từ màn sương đen đặc sệt như mực.
Trầm Uyên vung kiếm, tạo một vòng xoáy máu xung quanh họ, ép lũ Phục Hồn lùi ra. "Không thể diệt hẳn được nếu chưa tìm ra 'ký ức gốc' tạo nên chúng."
Hạ Miên nheo mắt, quan sát từng chuyển động. Cô cảm nhận được một nguồn dao động mạnh bất thường từ hành lang bên trái. "Có lẽ… ký ức gốc đang ở đó!"
"Vậy chia ra. Tôi chặn chúng tại, ba người đi tìm nguồn." Trầm Uyên nói dứt khoát, ánh mắt không cho phép phản đối.
Hạ Miên nhìn nah, chần chừ trong một thoáng. Nhưng rồi gật đầu. "Được."
Vũ Dương lập tức yểm trợ Hạ Miên, cùng cô và Thẩm Dao lách qua đám bóng đen, hướng về nơi dao động tinh thần phát ra mạnh nhất.
Phía sau họ, ánh kiếm Trầm Uyên loé lên như một cánh chim đen giữa bóng tối lạnh lẽo, đơn độc nhưng vững vàng.
Tiếng bước chân của của ba người Hạ Miên vang vọng trong hành lang hẹp. Càng tiến sâu, hơi lạnh càng rõ ràng như có thứ gì đó đang thì thầm sát bên tai. Bóng tối co rút lại, để lộ một gian phòng đá vỡ vụn nằm giữa mê cung.
Giữa căn phòng ấy, ánh sáng mờ của tinh thạch phản chiếu lên một bức tượng vỡ. Nửa trên là người, nửa dưới tan chảy thành những dòng ký ức. Trên tay tượng vẫn nắm chặt một vật gì đó.
Tiểu Cửu khựng lại, lông dựng đứng. "Chỗ này có thứ gì đó rất cũ… rất đau."
Hạ Miên bước tới, ánh mắt trở nên nghiêm túc. Cô đưa tay chạm vào luồng sáng đang xoáy quanh bức tượng. Trong nháy mắt—
"KHÔNG—!"
Một giọng thét rền vang như xé toạc tâm trí.
Cả không gian vỡ vụn, cuốn họ vào một ảo ảnh.
Cảnh tượng hiện ra: Một Phế Tích Giả trẻ tuổi khoác áo choàng đen lấm lem máu, ánh mắt hoảng loạn. Bên cạnh y là những mảnh vụn của đồng đội đã ngã xuống. Những con Phục Hồn bủa vây, còn cánh cửa tầng tiếp theo… đang từ từ khép lại.
"Tôi đã không thể cứu được họ… Không đủ nhanh… Không đủ mạnh… Không đủ…" giọng người đó vang lên, run rẩy, và vô cùng tuyệt vọng.
Đó là ký ức cuối cùng của người đã từng bước vào mê cung này, một nỗi ám ảnh bị mắc kẹt giữa sống và chết. Và chính ký ức này đã tạo nên lũ Phục Hồn quanh tầng ba.
Hạ Miên chạm tay vào trung tâm ký ức, thì thầm: "Y thuật không cứu được người chết… Nhưng ký ức của họ… có thể được an táng."
Một vòng sáng màu bạc từ tay cô lan tỏa, bao lấy bức tượng. Vũ Dương đứng cạnh, cắm mạnh cây thương xuống đất, truyền ma lực hỗ trợ. Ánh sáng tinh tẩy và thương lực đồng thời xoá tan nỗi oán niệm chằng chịt xung quanh.
Căn phòng rung lên. Những tiếng rít từ lũ Phục Hồn bên ngoài ngắt quãng, rồi dần dần biến mất như chưa từng tồn tại.
Một mảnh tinh thể màu lam rơi ra từ tay tượng, lấp lánh nhưng lại yếu ớt.
Hạ Miên cúi xuống nhặt lấy. "Linh thạch ký ức… có thể là thứ dẫn đường."
"Chúng ta quay lại thôi." Vũ Dương khẽ nói, mắt vẫn dõi theo hình ảnh người Phế Tích Giả kia đang mờ dần trong ánh sáng.
Trên đường trở lại, lối đi bỗng rung chuyển. Từ khoảng tối phía xa, một tiếng gầm trầm đục vang lên, như thể xé rách toàn bộ hành lang đá. Cả ba người cùng lúc dừng bước.
Từ màn sương, một sinh vật khổng lồ hiện ra. Thân hình phủ giáp đá xám xịt, hai mắt đỏ rực như máu đông, bốn chân quắp đất phát ra tiếng rít. Phía sau lưng, những xúc tu như rễ cây uốn lượn, khẽ chạm là mục rữa.
"Thứ đó…" Vũ Dương nắm chặt cây thương. "Là quái thú kết từ oán khí? Nhưng sao to vậy?"
"Không quan trọng." Hạ Miên lạnh giọng, mắt không rời con quái vật đang bò tới. "Vũ Dương, cậu thấy chúng ta nên làm gì bây giờ?"
Vũ Dương vẫn giữ tư thế cảnh giác, ánh mắt nghiêng về cô. "Ý cô là… chiến?"
Hạ Miên không đáp ngay. Cô chỉ lùi nửa bước, mắt liếc nhanh đường lùi phía sau, rồi dứt khoát nói:
"Chạy."
Vũ Dương: "...Hả?"
Thẩm Dao: "....????"
Tiểu Cửu từ vai Hạ Miên nhảy tót xuống đất, quay đầu gọi lớn: "Chạy đi còn chờ gì! Cậu tính lấy cây thương kia cắm làm cọc giữ lều à!"
Vũ Dương: "…?"
Thầm Dao kéo tay áo Vũ Dương: "Mau đi thôi!"
Không đợi thêm, Hạ Miên đã nhanh chóng chạy đi, quái vật gầm lên sau lưng, bốn chân bám chặt tường đá, đuổi theo như lốc xoáy. Cả hành lang rung chuyển, đá vỡ văng tung tóe. Tiểu Cửu chạy song song, vừa chạy vừa cà khịa:
"Có cần tôi cõng cậu không Vũ công tử? Hạ Miên nhà chúng tôi chạy nhanh lắm đó, đừng để bị bỏ lại nha!"
"Cái gì mà… Tôi không yếu vậy đâu!" Vũ Dương thở gấp, tăng tốc bám theo.
Thẩm Dao cười hì hì
Hạ Miên quay lại nhìn Tiểu Cửu: "Lúc này mà có tâm trạng để đùa nữa."
Tiểu Cửu cảm thấy chột dạ "Xin lỗi"
Ngay lúc đó, khúc ngoặt cuối hành lang hiện ra, và ở đó—
Trầm Uyên đang đứng sẵn, tay đặt trên chuôi kiếm, ánh mắt như đã biết trước họ sẽ tới.
"Mau chạy!" Hạ Miên gào lên.
Trầm Uyên không chạy. Anh rút kiếm, chỉ một đường chém xé rách không khí, lực kiếm va vào quái vật khiến cả hành lang vang vọng tiếng rít chát chúa. Lũ xúc tu bị đánh bật về sau, con quái vật khựng lại, mắt đỏ ngầu nhìn anh.
"Có vẻ vui nhỉ." Trầm Uyên lạnh nhạt nói, nghiêng đầu nhìn Hạ Miên.
Tiểu Cửu đáp ngay: "Là cô ấy rủ mọi người chạy cùng thôi!"
Hạ Miên cảm thấy cạn lời với hai người này.
Vũ Dương lúc này mới chống thương, thở gấp. "Thật là mệt chết tôi mà, phù phùc?"
Trầm Uyên không trả lời, ánh mắt vẫn dán chặt vào con quái thú đang rít lên lần nữa. Không khí quanh ba người lại lần nữa căng như dây đàn.
Quái thú gầm lên, từng bước chân nó dẫm nát mặt đất, làm rung chuyển cả hành lang. Đôi mắt đỏ rực lóe sáng như đốm lửa chết chóc.
"Tránh ra!" Hạ Miên hét lên.
Vũ Dương lăn người sang bên, cây thương trong tay xoay một vòng chuẩn xác, đâm thẳng vào chân con quái vật. Mũi thương va vào lớp giáp dày, nảy ra tia lửa, khiến sinh vật gầm lên giận dữ, quét đuôi như cây chùy sắt khổng lồ.
Keng!
Trầm Uyên đã lao tới, thanh kiếm đen của anh đỡ gọn cú quét. Cả người anh lùi về sau nửa bước, ánh mắt lạnh như băng.
"Có vẻ mạnh hơn mấy con trước." Anh trầm giọng.
Tiểu Cửu nhảy lùi lại, kêu lên: "Nói thừa, anh không thấy tụi tui chạy thục mạng luôn sao !"
"Chia hướng, giữ vị trí." Hạ Miên nói dứt khoát, bàn tay phát ra ánh sáng năng lượng màu lam lấp lánh. "Tôi sẽ giữ nó lại, Trầm Uyên, anh tấn công từ trên cao. Vũ Dương, nhắm vào chân sau khi nó khựng lại!"
Ngay sau đó, cô giơ tay niệm một câu chú ngắn bằng ngôn ngữ cổ đại – "Glacies Vinctum!" (xiềng xích băng giá)
Một vòng ma pháp hình xoắn ốc hiện ra dưới chân quái vật, băng giá bùng lên trong nháy mắt, trói lấy đôi chân nặng nề khiến nó khựng lại.
"Ngay bây giờ!" Hạ Miên hét lên.
Vút!
Vũ Dương phóng tới, mũi thương như một tia sáng đâm trúng khớp gối của sinh vật. Nó rống lên, rồi chao đảo. Trầm Uyên lập tức bật người lên không, kiếm đen phát sáng như nuốt trọn ánh sáng xung quanh, chém mạnh xuống dọc sống lưng quái vật.
Cú đánh xuyên giáp, xé đôi luồng năng lượng hắc ám trong thân thể nó. Ánh sáng đỏ trong mắt sinh vật lập tức tắt lịm, thân hình to lớn của nó bắt đầu rạn nứt rồi nổ tung thành tro bụi.
Thẩm Dao lo lắng hỏi thăm mọi người: "Mọi người không sao chứ."
Vũ Dương khẽ gậy đầu: "Ừm, vẫn ổn."
Tiểu Cửu chạy lại, vừa thở vừa cà khịa: "Đánh hay đó nha, đặc biệt là đoạn giơ kiếm bay lên kiểu lạnh lùng cool ngầu của anh kia kìa. Gánh như thần!"
Trầm Uyên không đáp, chỉ thu kiếm vào vỏ.
Vũ Dương thở dài: "Mỗi bước đi trong ảo cảnh này đều như dạo chơi với tử thần."
Hạ Miên liếc nhìn phía hành lang trước mặt. "Chúng ta phải mau chóng tụ họp với những người còn lại. Đi tiếp thôi."