Bầu trời vừa hửng sáng, những làn sương bạc chưa kịp tan đã bị xé toạc bởi bóng đổ uy nghiêm của Tháp Vọng Tinh một tòa kiến trúc cổ tựa như cây kim khổng lồ cắm thẳng vào mảnh trời phía tây bắc. Cánh cổng đá chạm khắc tinh xảo đứng sừng sững trước mặt, đóng kín như ngăn cách đoàn người với thế giới đã mất bên trong.
Trên bậc thềm phủ đầy rêu xanh, Vi Hòa quay lại đối mặt với nhóm người vừa tụ họp. Cô ta kéo nhẹ khăn choàng, để lộ gương mặt sắc sảo và ánh mắt tinh anh.
"Tôi là Vi Hòa và là pháp sư giám định đến từ Học Viện Tinh Luân, tạm thời phụ trách chỉ huy chuyến thám hiểm lần này." Giọng cô ta rõ ràng, có phần nhẹ nhàng nhưng không kém phần nghiêm túc. "Trước khi bước vào trong, chúng ta sẽ giới thiệu cho mọi người làm quen với nhau một chút."
Cô ta đưa tay chỉ về phía những người đứng gần nhất.
"Người có vóc dáng cao lớn, mạnh mẽ, mặt lạnh lùng nhưng ẩn chứa sự sâu sắc này tên là Vũ Dương. Có năng lực chiến đấu với thương, sở trường phòng thủ và chiến thuật."
Vi Hòa tiếp tục quay sang cặp người đứng bên trái "người có mái tóc dài đen, dáng người mảnh mai nhưng rất linh hoạt là Thẩm Dao, cô ấy có khả năng phá giải các cơ chế cổ đại và giải đố. Rất thông minh và nhanh nhạy."
Vi Hoa mỉm cười nhìn người tiếp theo "Người cao, gầy, với làn da hơi tái. Đôi mắt sắc sảo, có màu xám bạc như ánh sáng mờ ảo, trong giống như đang suy tư. Tên là Đàm Tử. Cậu ấy là một cung thủ siêu việt, Đàm Tử có khả năng điều khiển nguyên tố gió để tạo ra những đợt tấn công từ xa cực kỳ chính xác."
"Người có mái tóc màu đen, buộc kiểu đuôi ngựa tên là Lý Đào, cô ấy rất thành thạo trong việc sử dụng phép thuật hỗ trợ, tạo ra các lá chắn phòng thủ và chiến đấu cũng không tệ."
"Và chàng trai cao lớn, có vẻ ngoài khỏe mạnh với làn da nâu do tiếp xúc nhiều với ánh sáng mặt trời. Tóc đen, cắt ngắn gọn gàng bày tên là Tống Thịnh, cậu ấy có khả năng điều khiển ánh sáng, những lớp phòng ngự của cậu ấy rất chắc chắn."
"Cô gái cao ráo, làn da sáng, tóc nâu nhạt, dài và xõa tự nhiên. Đôi mắt xanh dương như đại dương sâu thẳm tên là Lâm Tịch, cô ấy có năng lực điều khiển không gian, có thể tạo ra các lỗ hổng không gian nhỏ để di chuyển nhanh chóng hoặc tạo sự phân tán trong các trận chiến."
"Chàng trai có vóc dáng mạnh mẽ, cao lớn với làn da hơi rám nắng tên là Ứng Kha, cậu ấy có khả năng tạo ra sóng chấn động từ vũ khí của mình, khiến mặt đất rung chuyển và tạo ra những đợt sóng mạnh đánh bật kẻ thù. Khả năng cận chiến rất tốt."
Sau đó, khi ánh mắt của Vi Hòa dừng lại nơi bóng áo đen đứng trầm mặc ở cuối hàng, giọng cô ấy chậm lại:
"Còn đây là Trầm Uyên là một Phế Tích Giả tự do, không thuộc bất kỳ tổ chức nào… nhưng thực lực rất mạnh, được đặc biệt mời đến tham gia chuyến thám hiểm lần này. Thành tích không được công bố, nhưng chắc chắn mọi người trong giới thám hiểm đều biết đến cái tên này."
Khi đã giới thiệu tất cả mọi người trong đoàn cho Hạ Miên, Vi Hòa quay sang nhìn Hạ Miên mỉm cười "Đây là Hạ Miên một y sư đến từ Dạ Hương Đường, được chính Mạc Huy của Viện Lưu Ảnh giới thiệu."
Hạ Miên gật đầu chào mọi người, sau đí giới thiệu Tiểu Cửu: "Chào mọi người, đây là tinh linh khế ước của tôi tên là Tiểu Cửu."
Cả đoàn đồng loạt gật đầu chào Hạ Miên, sau đó có người bắt đầu thì thầm.
"Viện Lưu Ảnh?"
"Có phải là nơi tôi đang nghĩ đến không?"
"Thật à!!!"
Viện Lưu Ảnh là một tổ chức chuyên nghiên cứu các di tích cổ đại và các thần vật huyền bí. Đây là một tổ chức quyền lực, được thành lập từ rất lâu và có ảnh hưởng sâu rộng trong giới học giả, thám hiểm và các tổ chức săn tìm kho báu. Họ có tầm ảnh hưởng rất lớn với thế giới.
Viện Lưu Ảnh đóng một vai trò quan trọng trong việc bảo vệ và khám phá những bí mật đã bị lãng quên của thế giới.
Vi Hòa vỗ tay, bảo mọi người trật tự. Chuẩn bị khởi hành.
Sau khi đi được một đoạn cô ấy dừng lại trước cánh cổng đá khổng lồ khắc đầy tinh văn mờ nhạt. Gió lạnh từ khe đá lùa ra khiến không khí xung quanh trở nên lạnh lẽo.
Cô ấy quay lại, ánh mắt quét qua từng người, giọng nói trở nên nghiêm túc:
"Trước khi vào, tôi sẽ nói sơ qua về cấu trúc bên trong Tháp Vọng Tinh. Theo tư liệu cổ, tháp có bảy tầng và mỗi một tầng đại diện cho một chòm sao cổ xưa, mỗi tầng đều được thiết kế như một 'cơ chế tinh tượng' vận hành riêng biệt. Không gian bên trong không tuân theo quy tắc thông thường: thời gian có thể bị kéo giãn hoặc bóp méo, trọng lực thay đổi, ma lực thì bất ổn."
Cô ấy chỉ vào bản đồ ma pháp cuộn tròn trên tay:
"Chúng ta không cần phải khám phá toàn bộ bảy tầng. Mục tiêu lần này là tiếp cận tầng thứ tư, Tầng Cự Môn. Theo lời tiên tri của Giả Sử Tinh Tộc, thần vật 'Mục Vọng' có thể đang cư ngụ tại đó."
Vi Hòa ngừng một chút, giọng trầm hơn:
"Nhưng không ai biết chắc liệu Tầng Cự Môn có còn nguyên vẹn. Tháp Vọng Tinh từng là nơi cầu thông với tinh linh cổ đại và đồng thời, cũng là nơi có rất nhiều phế tích giả mất tích. Chúng ta sẽ đi theo đội hình ba lớp(*), có ký hiệu truyền tín và y thuật hỗ trợ, nhưng nếu gặp tầng nhiễu ma lực… mọi liên lạc có thể sẽ bị cắt đứt."
(*) Đội hình 3 lớp thường đề cập đến cách chia nhóm nhân vật thành ba vai trò chính, giúp mỗi người trong nhóm phát huy tối đa khả năng của mình trong các tình huống khác nhau, đặc biệt là trong chiến đấu hoặc khi giải quyết các vấn đề. Mỗi "lớp" có một vai trò riêng biệt, đảm bảo tính cân bằng và sự phối hợp tốt nhất giữa các thành viên.
Cô ấy gật đầu ra hiệu cho cả đoàn tiến tới, ánh mắt Vi Hòa chợt nghiêm lại, như thể chuẩn bị bước vào một thử thách lớn.
"Bắt đầu thôi. Tinh tượng đã dịch chuyển," cô ấy nói, đôi tay khẽ lướt trên bề mặt cánh cổng đá lạnh giá, "Đôi mắt lấp lánh ánh sáng như những vì sao. "Cánh cổng chỉ mở khi các tinh tuyến giao nhau, và lần kế tiếp sẽ là ba ngày sau."
Một người trong đoàn không khỏi tò mò hỏi nhỏ: "Tinh tuyến là gì?"
Vi Hòa mỉm cười, như đã quen với những câu hỏi này. Cô ấy tiếp tục nói, giọng chậm rãi nhưng chắc chắn:
"Với những di tích cổ đại như Tháp Vọng Tinh, mọi cơ chế đều phụ thuộc vào sự vận hành của tinh tượng tức là những chòm sao xưa cũ không chỉ là dấu hiệu trên bầu trời, mà còn là những đường dẫn ma lực mạnh mẽ xuyên suốt không gian. Khi các tinh tuyến hay còn gọi là những đường giao nhau giữa các chòm sao trùng khớp, cánh cổng mới có thể mở ra."
Cả đoàn nghe chăm chú, một vài người gật đầu như đã hiểu ra.
"Điều này không thể tự ý thay đổi được," Vi Hòa nói tiếp, "Vì mỗi lần các tinh tuyến giao nhau là một sự kiện vô cùng hiếm có, xảy ra chỉ vài lần trong một năm. Và như lần này, sau ba ngày, nó sẽ không xuất hiện lại nữa."
Hạ Miên nhìn lên bầu trời xa xăm, vẻ mặt nghiêm túc. Tiểu Cửu đang cúi đầu trong túi áo, hình như đã bắt đầu thầm tính toán thời gian.
Vi Hòa liếc qua từng người, ánh mắt sáng ngời lên, có một chút giống như đang cảnh báo.
"Vì vậy, chúng ta chỉ có ba ngày. Không thể chậm trễ."
Cả đoàn tiến về phía cánh cổng khổng lồ của Tháp Vọng Tinh. Cánh cổng này có vẻ ngoài cổ kính, với các hoa văn ma pháp huyền bí khắc sâu vào bề mặt đá. Những viên đá màu ngọc thạch phản chiếu ánh sáng từ những vì sao xa xôi, tạo thành một cảnh tượng lấp lánh, đầy mê hoặc. Cảm giác căng thẳng dâng lên khi mỗi bước đi của họ gần hơn đến lối vào, nơi sẽ là khởi đầu cho những thử thách sắp tới.
Vi Hòa đứng đầu đoàn, tay vung lên chỉ đạo. "Hãy chú ý từng bước đi," cô ấy nói, giọng trầm và chắc chắn. "Tháp này không chỉ có cạm bẫy, quái vật, mà còn chứa đựng những câu đố trí tuệ phức tạp. Mọi người phải cẩn trọng."
Hạ Miên khẽ gật đầu, mắt không rời khỏi cánh cổng. Mặc dù bên ngoài vẫn mang vẻ lạnh lùng như thường lệ, nhưng cô biết rằng cuộc hành trình này sẽ không hề dễ dàng.
Trầm Uyên đi sau cùng, ánh mắt sắc bén như dao. Anh im lặng, đôi mắt màu đen nhìn thoáng qua những tia sáng từ cánh cổng, nhưng không biểu lộ cảm xúc gì. Bước chân của anh nhẹ nhàng, như một chiếc bóng, không để lại dấu vết. Chỉ có thanh kiếm đen sau lưng anh là người bạn đồng hành không bao giờ rời xa.
Đoàn tiến vào trong, bước qua cánh cổng và tiến vào không gian kỳ lạ bên trong. Không gian bên trong rất rộng lớn, nhưng lại cho ta có một cảm giác chật chội, như thể bao quanh họ là những bức tường vô hình. Những bậc thang bằng đá cuội dẫn lên, uốn lượn như một vòng xoáy bất tận, tạo cảm giác như họ đang đi vào một thế giới khác. Càng đi sâu vào, không khí càng trở nên nặng nề, như thể có một sức mạnh vô hình đang đè lên họ.
Vi Hòa quay lại nhìn cả đoàn, mắt sáng rực. "Tháp Vọng Tinh không đơn giản chỉ là một di tích. Mỗi tầng của tháp đều có một thử thách riêng. Mục đích của chúng ta là tìm ra thần vật Mục Vọng, và chỉ có những ai vượt qua được tất cả thử thách mới có thể đạt được nó."
Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên, không thể xác định rõ nguồn gốc: "Chỉ có những trái tim kiên định mới có thể mở ra con đường dẫn tới Mục Vọng."
"Đừng để bị mê hoặc bởi những điều không thể giải thích được," Vi Hòa tiếp tục, đôi mắt sắc bén. "Tháp này sẽ thử thách không chỉ sức mạnh, mà còn là trí tuệ và tinh thần của mỗi người."
Đoàn tiếp tục tiến về phía trước, thận trọng từng bước. Đột nhiên, một tia sáng bừng lên từ những viên đá dưới chân họ, như một dấu hiệu rõ ràng cho bước tiếp theo của hành trình. Tầng đầu tiên đã sẵn sàng để đón chào họ.
Sau khi bước qua cánh cổng mở rộng, cả đoàn tiến vào một không gian rộng lớn, là một đại sảnh với những bức tường bằng đá đen huyền bí. Trần nhà cao vút, mờ mịt, và ánh sáng lờ mờ từ những viên đá phát sáng bên cạnh khiến không gian thêm phần u tối. Thật bất ngờ, không gian trước mặt họ rẽ ra thành một hình tròn, với ba viên đá lớn lơ lửng trên không trung, tạo thành một tam giác.
Vi Hòa không ngừng quan sát, đôi mắt sắc bén liếc qua từng chi tiết trong phòng. Đột nhiên, một giọng nói vang lên từ không gian, lạnh lùng và đầy uy lực:
[Chỉ khi ma pháp và sự phối hợp của các ngươi hòa hợp, cánh cửa mới mở ra. Từng viên đá này chứa đựng một sức mạnh, nhưng để sử dụng nó, mỗi người phải giải mã bùa chú ẩn giấu trong ánh sáng của chúng. Nếu các ngươi không thể hợp tác và mở ra sức mạnh ấy, tháp sẽ giữ các ngươi lại vĩnh viễn.]
Vi Hòa liền quay lại, vẻ mặt nghiêm túc. "Đây là thử thách ma pháp. Mỗi viên đá chứa một bùa chú mà chỉ những người có năng lực phù hợp mới có thể giải mã. Mỗi viên đá sẽ phản hồi lại với ma pháp của từng người trong đoàn. Cả đoàn phải cùng làm việc, nếu không sẽ không thể vượt qua."
Từng viên đá lơ lửng trên không bắt đầu phát sáng mạnh mẽ, mỗi viên có một ánh sáng khác biệt: viên đá đỏ, viên đá xanh dương, và viên đá vàng. Những tia sáng từ các viên đá chiếu sáng khắp căn phòng, tạo ra những đường kẻ ma thuật kỳ lạ trên mặt đất.
"Chúng ta phải bắt đầu từ đâu?" Đàm Tử hỏi.
Vi Hòa không trả lời ngay, mà chỉ nhìn vào ba viên đá. Sau một lúc, cô ấy ra hiệu cho cả đoàn chuẩn bị. "Chúng ta phải thử giải bùa chú. Mỗi người trong chúng ta sẽ cần phối hợp với một viên đá, dùng ma pháp của mình để tác động đến chúng."
Với sự phân công của Vi Hòa, cả đoàn nhanh chóng bắt đầu hành động. Các thành viên lần lượt đứng gần từng viên đá, chuẩn bị thử sức với bùa chú ma pháp ẩn chứa trong mỗi viên.
Viên đá đỏ: Mạnh mẽ và đầy lửa, phản hồi mạnh mẽ với năng lực chiến đấu, đặc biệt là sức mạnh tấn công. Đây là viên đá phù hợp với những người sử dụng sức mạnh tấn công trực tiếp.
Viên đá xanh dương: Tinh tế và mang tính phòng thủ, phản ứng tốt với những ma pháp bảo vệ và sự kiên trì. Nó yêu cầu sự kiên nhẫn và trí tuệ.
Viên đá vàng: Màu sắc của ánh sáng và sự tinh khiết, phù hợp với những ai có khả năng chữa lành hoặc ma pháp hỗ trợ.
Hạ Miên nhanh chóng tiến lên gần viên đá xanh dương. Cô ngồi xuống và bắt đầu tụ ma lực, tay khẽ vẫy, lắng nghe các âm thanh trong không gian. Cùng lúc đó, Trầm Uyên và các thành viên khác cũng đang cố gắng kết nối với những viên đá còn lại.
Bỗng, một ánh sáng chói lòa phát ra từ viên đá vàng. Cả đoàn giật mình, nhưng vẫn tiếp tục tập trung. Vi Hòa là người đầu tiên có phản ứng, cô đưa tay lên ra hiệu cho mọi người tiếp tục phối hợp.
Trong không gian im lặng, mọi người đều phải tập trung tối đa vào năng lực của mình, mỗi viên đá truyền tải một thông điệp ma pháp rõ ràng qua các tia sáng. Sau vài phút căng thẳng, một luồng sáng cuối cùng xuất hiện, và tất cả ba viên đá đều phát sáng rực rỡ. Cánh cửa tiếp theo bắt đầu mở ra, nhưng không phải do sức mạnh của một người, mà là nhờ vào sự phối hợp hoàn hảo giữa tất cả thành viên trong đoàn.
Sau đó có một cánh cửa gỗ đột nhiên hiện ra trước mặt cả đoàn. Mọi người nhanh chóng tiến lại gần cánh cửa, Vi Hòa là người tiên phong đi trước, cô ấy cảnh giác và tiến chậm rãi về phía cánh cửa, sau khi đã xác định an toàn cô ấy bảo mọi người có thể đi tiếp.
"An toàn, mau đi thôi."
Cả đoàn gật đầu, chậm rãi đi theo sau Vi Hòa. Khi cả đoàn đã đi qua cánh cửa gỗ.
Cánh cửa đột nhiên khép lại phía sau lưng họ. Thứ hiện ra trước mắt cả đoàn là một hành lang dài lát đá xanh thẫm, những đường rãnh bạc chạy dọc theo nền đất, sáng lấp lánh như ánh sao bị giam cầm.
Khi bước đến cuối hành lang, họ dừng lại trước một cánh cổng cong bằng kim loại đen khắc hình 12 chòm sao. Không ai chạm tay vào, nhưng cánh cổng tự động mở ra. Một luồng khí lạnh tràn ra như từ vực thẳm, cuốn theo tiếng vang nhỏ của chuông gió ngân nga.
Bên trong là một mê cung rộng lớn, các bức tường cao gần chạm trần, được khắc các chi tiết bản đồ sao, tất cả đang xoay chuyển chậm rãi, như thể bầu trời đêm đang sống.
"Đây là Mê cung Tinh Tượng." Vi Hòa cau mày. "Không phải là mê cung thông thường. Các bức tường sẽ di chuyển theo chu kỳ tinh tú. Mỗi giờ, cấu trúc sẽ thay đổi một lần. Nếu đi sai hướng, sẽ quay lại vạch xuất phát… hoặc có thể sẽ tệ hơn."
Ngay lúc đó, một âm thanh cơ học vang lên.
— Cạch!.
Các bức tường bắt đầu dịch chuyển, xoay chuyển trật tự mê cung trong tiếng kim loại rít lên.
"Phải tìm được trung tâm mê cung trong vòng một giờ, trước khi lần dịch chuyển kế tiếp bắt đầu." Vi Hòa quay lại, ánh mắt nghiêm túc. "Nếu không, chúng ta sẽ bị kẹt vào một vòng lặp vô tận."
Tiểu Cửu nheo mắt nhìn những bức tường đang xoay. "Tường khắc sao… hình như mỗi khối tương ứng một chòm. Có thể dùng bản đồ sao để xác định lối ra."
Hạ Miên gật nhẹ. "Tôi có thể cảm nhận nhịp xoay của chúng qua ma lực còn sót lại."
Trầm Uyên khẽ nói, giọng trầm thấp: "Tôi sẽ đi đầu. Nếu có bẫy, để tôi xử lý."
Cả đoàn lập tức chia thành hai nhóm, cẩn trọng bước vào mê cung đang chuyển động.
Mê cung dần trở nên yên ắng một cách bất thường. Dù những bức tường xoay chuyển chậm rãi, nhưng tiếng rít kim loại đã tắt hẳn, như thể một lớp màng dày đang bao phủ âm thanh. Cảm giác như bước vào một vùng không gian bị cách ly khỏi thế giới bên ngoài.
Vi Hòa ra hiệu dừng lại. "Khoan đã… các vách tường phía trước không còn dịch chuyển."
Ngay khoảnh khắc đó —
Tạch!
Một luồng khí lạnh phả qua gáy, và ánh sáng từ ngọn đèn ma pháp trong tay Vũ Dương bỗng chập chờn. Một tiếng "sột soạt" vang lên như có thứ gì đang bò sát dọc theo các bức tường đá.
"Có thứ gì đó ở gần." Trầm Uyên rút thanh kiếm đen sau lưng, lưỡi kiếm khẽ rung lên, phản chiếu ánh sáng bạc u ám từ các hoa văn tinh tú.
Một bóng đen vụt qua, quá nhanh để có thể nhìn rõ. Nhưng sát khí từ nó khiến những người nhạy cảm như Hạ Miên lập tức siết chặt nắm tay.
"Lùi lại, tụ lại theo vòng tròn!" Vi Hòa quát nhỏ.
Nhưng đã muộn.
Một tiếng hét xé toạc mê cung vang lên từ phía sau "Đợi đã! Đừng bỏ tôi lại!"
Người bị lạc là Lâm Tịch cô ấy kaf người có khả năng đuêuf khiển không gian nên vốn thường hành động độc lập. Trong lúc cả nhóm vừa di chuyển vừa quan sát bản đồ sao, cô ấy đã tách nhóm trong vài bước ngắn ngủi, tưởng là rẽ đúng.
Khi cả nhóm quay lại, vách tường sau lưng đã thay đổi, con đường dẫn về phía Lâm Tịch đã biến mất, chỉ còn một mảng đá trơn lạnh khắc chòm sao Xà Phu xoay chậm rãi.
"Sao lại là Xà Phu?" Hạ Miên khẽ nhíu mày, ánh mắt thoáng lạnh đi.
Tiểu Cửu lầm bầm. "Không ổn rồi… có cái gì đó đang cố tình dẫn cô ấy đi sai hướng."
Từ trong mê cung, vang lên một tiếng gầm trầm thấp, không phải là tiếng người.
Một quái vật trườn ra từ bóng tối. Cơ thể nó đen nhánh, như được kết từ khói đen và ma lực, không có mắt, chỉ có những mảng ánh sao mờ lập lòe trên thân. Móng vuốt nó cào xuống mặt đất, để lại vết cháy sém như vừa chạm phải năng lượng tinh tú.
"Đó là Tinh Thú Lạc Lối." Vi Hòa nghiến răng. "Nó chỉ xuất hiện khi có người đi ngược dòng tinh tượng."
Vi Hòa chỉ mất nửa phút để đưa ra quyết định. "Chia nhóm. Tôi, Trầm Uyên, Vũ Dương, Đàm Tử và Tống Thịnh ở lại kìm chân nó. Hạ Miên, cô cùng Lý Đào, Ứng Kha và Thẩm Dao tìm đường đến chỗ Lâm Tịch!"
Cả đoàn lập tức tản ra theo lệnh, ăn ý đến mức không cần thêm lời giải thích. Thời gian đang cạn dần, và ánh sao trên trần mê cung bắt đầu mờ đi, báo hiệu một lần dịch chuyển nữa sắp đến.
Trầm Uyên bước lên dẫn đầu, thanh kiếm đen vạch một đường vòng, tạo ra vòng khí mờ nhạt mang hơi máu nó lớp phòng ngự đặc trưng của huyết thuật.
Vi Hòa vung cây quyền trượng bạc, bảy quả cầu ánh sáng bay vút lên, bắn về phía Tinh Thú, mỗi luồng sáng chứa dấu ấn một chòm sao.
Vũ Dương triệu hồi một lớp kết giới hình lưới, ngăn không cho quái vật lao vào các hành lang bên cạnh.
"Đừng để nó trốn sang khu vực kế!" Vi Hòa quát.
—*—*—
Bên nhóm của Hạ Miên.
Hạ Miên nhíu mày, chạm tay vào bức tường khắc chòm Xà Phu. "Có kết giới. Nhưng… là loại phản chiếu tinh tượng. Có thể giải được nếu đối xứng lại thứ tự các chòm sao."
Thẩm Dao lật nhanh quyển sổ mỏng trên tay, đọc nhẩm: "Xà Phu – Cự Giải – Thiên Bình – Ma Kết… đây rồi! "Truyền ma lực theo chiều ngược lại, cánh cửa sẽ mở!"
Ứng Kha nhắm mắt lại, cảm nhận luồng khí phía sau vách. "Lâm Tịch còn sống. Nhưng… có thứ gì khác ở cùng cô ấy."
Tiểu Cửu vừa nhảy lên vai Hạ Miên, vừa lầm bầm: "Chết tiệt, lại có thêm trò giấu đầu lòi đuôi. Cái tháp này không muốn người ta sống sót ra ngoài hay gì?"
Một tiếng động vang lên giống như tiếng xích bị kéo lê.
Ngay khi Hạ Miên vẽ xong vòng tinh tượng phản chiếu, vách tường Xà Phu bắt đầu rung nhẹ. Cô lùi lại, lòng bàn tay vẫn run lên vì ma lực tinh tiêu hao nhanh chóng.
"Chuẩn bị đi," Hạ Miên nói khẽ. "Cánh cổng đang mở… nhưng không chắc thứ xuất hiện sẽ là Lâm Tịch."
Khi vòng tinh tượng vừa khép lại, vách tường Xà Phu rạn nứt rồi trượt sang một bên, để lộ một hành lang nhỏ tối om, ánh sáng đèn ma pháp từ nhóm Hạ Miên vừa chiếu vào liền bị thứ gì đó nuốt trọn.
"Lâm Tịch!" Thẩm Dao gọi khẽ.
Một tiếng động từ phía cuối hành lang đáp lại, yếu ớt nhưng lại rất rõ ràng: "Ở đây… tôi đang ở đây…"
Cả 4 người lập tức lao đến. Hạ Miên nhanh chóng ngồi xổm xuống kiểm tra vết thương trên người Lâm Tịch: "Không có vết cắt sâu. Nhưng cô ấy hít phải khí mê mộng. Có thể mất phương hướng trong vài giờ."
Lâm Tịch cười nhợt, "Tôi tưởng mình sắp tiêu rồi. Cảm ơn…"
Ngay khi Hạ Miên định đỡ Lâm Tịch dậy,
Một tiếng "soạt" lạnh gáy vang lên từ phía sau.
Một bóng đen quét qua, mạnh như gió lốc. Ứng Kha lập tức giương khiên pháp lực chắn trước mặt nhóm, nhưng đòn đánh vẫn khiến anh ta lùi về sau vài bước.
Một con quái vật nữa lặng lẽ trườn ra từ bóng tối là Tinh Thú Bóng Ảnh.
Không mang hình dạng rõ ràng, nhưng có ba đôi chân dài như nhện, từng bước đi để lại vệt tinh tú mờ ảo, như thể chính tinh tượng cũng bị nó gặm nhấm.
"Chết tiệt… con này lợi dụng Lâm Tịch làm mồi!" Ứng Kha nghiến răng, vung rìu.
Hạ Miên kéo Lâm Tịch ra sau, tay rút ra một bình kim dịch màu bạc rồi ném về phía Tinh Thú Bóng Ảnh. Chất lỏng bốc hơi khi tiếp xúc với thân thể đen sì, làm nó rít lên tức tối.
"Chạy đi, tôi giữ chân nó!" Ứng Kha gầm lên, các vòng pháp trận bắt đầu xoay quanh người anh ta, ánh sáng từ chúng đan thành một lưới phép.
"Không được. Không ai phải ở lại một mình cả," Hạ Miên lạnh lùng nói. "Ứng Kha, tấn công nghi binh. Tôi có kế hoạch."
Tiểu Cửu ngẩng đầu, mắt sáng rực: "Cô lại nghĩ ra trò gì nữa đấy?"
"Tinh Thú Bóng Ảnh rất nhạy với ánh sáng tinh tủy. Tôi sẽ đặt bẫy bằng tinh linh kim thạch, khi nó bước vào phạm vi, ma lực trong đá sẽ phát nổ và giải phóng ánh sáng đủ để thiêu rụi lớp vỏ bóng đêm của nó."
Hạ Miên liếc sang Tiểu Cửu, bình tĩnh nói: "Cần cậu dụ nó vào đúng điểm nổ."
"Biết ngay mà." Tiểu Cửu rên rỉ rồi nhảy khỏi vai cô, sủa vang về phía bóng đen. "Này đồ sao lởm! Mẹ mi không dạy mi cách đi thẳng à?"
Quái vật rít lên, đuổi theo.
Tinh linh kim thạch phát sáng khi được kích hoạt. Từng mảnh đá nhỏ lơ lửng trong không khí như những vì sao thu nhỏ, rung nhẹ theo nhịp ma lực tỏa ra từ tay Hạ Miên. Dưới vẻ mặt bình tĩnh ấy là một sự chần chừ rất nhỏ, chỉ mình cô biết.
Nếu dùng đúng tỷ lệ dung hợp, bẫy này không chỉ làm lộ vị trí Tinh Thú Bóng Ảnh… mà còn thiêu rụi cả khu vực xung quanh.
"Không được. Ở đây quá hẹp, lực nổ sẽ lan tới cả Lâm Tịch," Hạ Miên lạnh giọng, đôi mắt màu xanh lục tối đi.
Tiểu Cửu sủa khẽ, nó cảm nhận được cô muốn thay đổi kế hoạch.
"Chúng ta chỉ cần kìm hãm nó lại," cô nói nhanh, rút ra một ống hương bạc từ tay áo, đập gãy. Một làn sương mỏng lan ra, hoà lẫn với ánh sáng từ tinh linh kim thạch.
Tinh Thú Bóng Ảnh rít lên khi chân nó chạm vào màn sương ấy, khi chưa kịp xoay người, một vòng sáng ma pháp do Lâm Tịch tạo ra đã vây lấy. Chớp mắt sau, Ứng Kha vung rìu tạo thành lưỡi sóng tinh lực ép nó lùi về góc tối.
"Ngay bây giờ!" Hạ Miên ra lệnh.
Cả nhóm rút lui theo hướng ban đầu, vừa đi vừa tung ra các điểm sáng mồi nhử khiến Tinh Thú Bóng Ảnh mất phương hướng.
Khi họ vượt qua cánh cổng đá cuối cùng để trở lại mê cung chính, quái vật đã biến mất giữa màn đêm phía sau.
Thẩm Dao thở dốc: "Nếu cô dùng hết sức, có khi tiêu diệt được nó rồi."
Hạ Miên không đáp. Chỉ cụp mắt, lau vết bụi dính trên tay áo.
Tiểu Cửu leo lên vai cô, hừ nói nhỏ bên tai cô: "Còn lâu mới bộc lộ thực lực, đúng không? Sợ người ta nhìn thấy một chút ánh sáng thật, lại tưởng là mặt trời à?"
Hạ Miên liếc Tiểu Cửu, môi khẽ nhếch lên.
Sau khi rút lui an toàn khỏi khu vực Tinh Thú Bóng Ảnh, nhóm của Hạ Miên nhanh chóng trở lại giao điểm ban đầu của mê cung.
Cánh cửa đá khép hờ vang lên tiếng rắc khô khốc, rồi mở ra, để lộ nhóm của Vi Hòa đang chờ sẵn. Vi Hòa là người đầu tiên bước tới, ánh mắt rà soát nhanh tình hình.
"Có ai bị thương không?"
Lâm Tịch, người vừa được cứu còn chưa kịp hoàn hồn, gật đầu lia lịa. Vũ Dương nhún vai, "Không nghiêm trọng. Nhưng con Tinh Thú đó, hình như có khả năng phân tách khí tức."
Vi Hòa gật đầu, ánh mắt dừng lại chốc lát nơi Hạ Miên, như muốn nói điều gì, rồi lại thôi.
"Làm tốt lắm. Giờ thì chúng ta đã đủ người rồi, không thể để lạc thêm lần nữa."
Ứng Kha chau mày, quay sang Hạ Miên, định nói lời cảm ơn, nhưng cô chỉ lặng lẽ gật đầu, không một biểu cảm.
Tiểu Cửu lượn một vòng quanh chân Vi Hòa rồi lên tiếng bằng giọng cố ý kéo dài:
"Chúng tôi không chậm đâu nha~ Chỉ là có người cứ nhất quyết đòi 'không để lại dấu vết' thôi."
Tiểu Cửu vỗ vỗ đuôi, giọng đều đều đầy ẩn ý.
Vi Hòa nhướng mày, khẽ bật cười: "Xem ra, nhóm các của các cậu phối hợp cũng ăn ý đấy."
Trầm Uyên đứng ở phía sau, ánh mắt vẫn sâu thẳm như nước đọng dưới đáy hồ, không nói gì.
Lâm Tịch đã ổn định hơn, được Vũ Dương đỡ dậy. Cả nhóm tạm nghỉ chốc lát, rồi tiếp tục hành trình.
Vi Hòa giơ tay ra hiệu, ánh mắt hướng về phía hành lang lấp lánh ánh sao trước mặt:
"Đi thôi. Cửa lên tầng hai đang dần khép lại."