Gió đêm vẫn không ngừng thổi, len lỏi qua khe cửa vừa khép, tựa như một dư âm quái dị, vương vấn mãi trong tĩnh lặng. Mùi hương hoa khô vẫn còn thoang thoảng, khơi gợi một hình ảnh lạnh lẽo về nấm mồ vừa bị xâm phạm.
Hạ Miên đứng bất động trước cửa, tay siết chặt mảnh giấy ghi chú kỳ lạ kia. Ngón tay cô run nhẹ, không phải vì sợ hãi mà là vì có một mảnh ký ức xa xôi nào đó đang dần thức tỉnh.
"…Hạ Miên." Giọng Trầm Uyên vang lên, kéo cô khỏi dòng suy nghĩ.
Cô quay lại. Ánh mắt họ va chạm trong khoảnh khắc ngắn ngủi. Không cần nói nhiều, cả hai đều hiểu đêm nay không chỉ có một "bệnh nhân".
Tiểu Cửu nhảy lên bàn, khịt khịt mũi. "Mùi cô ta để lại… không giống mùi người sống. Mà cũng không hẳn là xác chết. Nó… trống rỗng. Như thể có ai đó đã lấy đi linh hồn và thay vào bằng… ký ức."
"Hay một loại ý chí nhân tạo." Hạ Miên thì thầm. "Một vỏ bọc di động."
Cô bước đến bên bàn, mở tủ thuốc, lấy ra một lọ dung dịch màu bạc, nhỏ một giọt lên giấy ghi chú. Dòng chữ hiện ra thêm một lớp mờ dưới ánh bạc:
[Người cuối cùng ở Hồng Liên là 'Người Giữ Hương'.
Nơi cô ta đi qua, những hạt mầm sẽ tỉnh giấc.
Vết nứt là khởi đầu, và khúc hát sẽ là tín hiệu.]
"Khúc hát?" Trầm Uyên nhíu mày. "Lúc nãy tiếng gõ cửa… là nhịp ba bốn, giống như nhạc hành lễ."
"Không phải gõ, là gõ cửa linh hồn." Tiểu Cửu nói khẽ, mắt lóe lên sự cảnh giác. "Một loại mê thuật. Mở cửa không đúng cách sẽ mời một thứ gì khác vào."
"Vậy mà cô vẫn mở," Trầm Uyên nhìn sang cô.
Cô thở ra: "Vì nếu không mở… thứ đó vẫn sẽ vào. Nhưng là bằng cách khác."
Bầu không khí bỗng chốc trở nên im lặng.
Rồi Hạ Miên cất tiếng: "Tôi phải đến Hồng Liên. Hoặc ít nhất là nơi từng là Hồng Liên."
Trầm Uyên không nói gì, chỉ lặng lẽ cài chuôi kiếm vào lưng.
Tiểu Cửu thì rên rỉ: "Lại là cái kiểu 'ta không thích nhưng ta vẫn đi', phải không? Lạnh thế này, trời cũng… không thể nghỉ một ngày được sao?"
"Không." Hạ Miên lặng lẽ đáp.
Sáng hôm sau, bầu trời vẫn âm u dù đã là buổi trưa. Ba người rời khỏi Dạ Hương Đường, cưỡi trên chiếc xe pháp thuật nhỏ màu đen bạc mà Trầm Uyên mang đến từ kho lưu trữ của Hộ Thần Tộc một dạng cỗ xe bay thấp chuyên dùng để di chuyển nhanh trong rừng rậm.
Tiểu Cửu ngồi phía trước, răng va lập cập: "Cái rừng Tử Đàn này nổi tiếng nhiều linh dị rồi nha… không phải chỗ để chơi đâu."
"Chúng ta không đi chơi," Trầm Uyên đáp. "Chúng ta đến tìm người."
Họ dừng lại ở một đoạn rừng thưa thớt. Theo bản đồ cổ, nơi này từng là vị trí của làng Hồng Liên. Nhưng giờ đây, chỉ còn là một vùng đất cằn cỗi, cỏ cháy khô, đất nứt nẻ và không hề có dấu vết của sự sống.
"Không còn linh khí." Hạ Miên trầm giọng. "Giống như ai đó đã hút cạn mọi thứ."
Bỗng Tiểu Cửu dựng tai lên, gầm nhẹ. "Có thứ gì… đang quan sát chúng ta."
Không khí lạnh đi đột ngột.
Từ trong bóng cây, một đứa trẻ trần truồng, da trắng bệch và mắt trống rỗng, từ từ bước ra. Nó không có miệng. Trên ngực nó, một vết rạn hình bông hoa đỏ, đang từ từ hé mở trong im lặng.
Hạ Miên nhận ra thứ đó không phải người.
"Ấu thể." Trầm Uyên rút kiếm. "Một trong số chúng… đã nở."
Đứa trẻ trắng bệch tiến lại gần hơn. Hạ Miên đưa tay lên, triệu hồi một luồng sương bạc quấn quanh cổ tay đây là dấu hiệu kích hoạt ma pháp thanh tẩy.
"Đừng làm vỡ nụ hoa," cô nói khẽ. "Nó không phải quái vật, nó là... 'vật chứa'."
Trầm Uyên đã đứng chắn trước mặt cô. Kiếm rút ra, ánh đen lấp lánh như dòng máu đã cô đặc lại.
Tiểu Cửu gầm nhẹ: "Ấu thể của Hoa Tâm. Truyền thuyết nói, nó sinh ra từ những vùng đất từng có quá nhiều cảm xúc chưa được giải thoát."
"Và Hồng Liên là một trong số đó." Hạ Miên nhìn chằm chằm vào nụ hoa đỏ giữa ngực sinh thể kia. "Có thể là... một phần ký ức bị trích xuất và đóng gói."
Một tiếng răng rắc vang lên. Nụ hoa bắt đầu tỏa khói mờ.
"Lùi lại!" Trầm Uyên vung kiếm. Lưỡi kiếm cắt ngang không khí, tạo thành đường mảnh như giấy bị xé.
Khói tan. Ấu thể vỡ vụn thành cánh hoa đỏ rực, bay xoay quanh họ như bụi tro rực lửa. Trong đám tro ấy, một mảnh ngọc nhỏ rơi xuống.
Hạ Miên nhặt lên. Là một mảnh lệnh bài cũ, bị vỡ đôi, khắc biểu tượng của Gia tộc Thiên Bình.
Cô và Trầm Uyên nhìn nhau. Cùng lúc, cả hai đều hiểu rằng mùi hương hoa kia không phải là tình cờ. Ai đó đang muốn dẫn họ đi theo manh mối… hoặc đưa họ vào bẫy.
Tối hôm đó, ba người quay lại Dạ Hương Đường. Hạ Miên cẩn thận niêm phong mảnh lệnh bài trong một hộp ngọc cách ly khí độc. Tiểu Cửu cuộn tròn bên bếp lửa, còn Trầm Uyên thì đứng bên cửa sổ, nhìn ra khoảng tối vô tận ngoài kia.
"Thứ đó không tự sinh ra," anh nói. "Ai đó đã... gieo nó."
"Anh nghi ngờ ai?"
"Có vài tên từng bị xóa khỏi hồ sơ phế tích giả. Trong đó có một kẻ từng là hộ vệ của gia tộc Thiên Bình." Anh ngừng lại một chút. "Tên người đó là Tư Mẫn Huyền."
Tư Mẫn Huyền là người thừa kế của gia tộc Thiên Bình, một trong Mười Hai Gia Tộc Hoàng Đạo. Cô là y sư, học giả và cũng là pháp quan chuyên nghiên cứu về di tích, cổ thư và các lời nguyền cổ đại.
Tư Mẫn Huyền là thiên tài trẻ tuổi nhất từng đứng đầu Viện Cân Bằng, nơi lưu giữ và nghiên cứu tri thức tối thượng của gia tộc Thiên Bình. Cô sinh ra với "Con mắt Cân Tâm" là một dị năng cổ xưa giúp cảm nhận được sự lệch lạc trong cán cân giữa các nguồn sức mạnh, kể cả giữa con người và thần vật.
Trong một lần khai quật di tích cổ, Tư Mẫn Huyền vô tình phát hiện một bí mật bị gia tộc Thiên Bình đang bị phong ấn: tổ tiên của họ từng dùng thần vật cân bằng để thao túng quy luật sống – chết, khiến hàng ngàn linh hồn bị giam giữ, chỉ để giữ cán cân nghiêng về phía họ. Tư Mẫn Huyền tìm ra rằng, cái gọi là "Công Lý Tuyệt Đối" của gia tộc Thiên Bình... chỉ là giả tạo.
Cô bắt đầu đặt nghi vấn về toàn bộ hệ thống mà cô từng tin tưởng. Nhưng khi muốn công bố sự thật, cô bị chính các trưởng lão của gia tộc trục xuất, gắn mác phản đồ vì "làm rối loạn niềm tin chung" và suýt bị thủ tiêu.
Sau khi thoát chết, Tư Mẫn Huyền âm thầm gia nhập giới phế tích giả với một mục tiêu duy nhất: thu thập toàn bộ thần vật để một lần nữa "cân bằng lại thế giới" theo cán cân thật sự, không dựa trên quyền lực, mà dựa trên chân lý.
Hạ Miên quay đầu. "Tôi nghe nói cô đã chết trong di tích rồi mà?"
"Điều này vẫn chưa xác định, bởi vì họ không tìm thấy thi thể của cô ta." Trầm Uyên đáp một cách mơ hồ.
Hạ Miên nghi ngờ, lẩm bẩm "Không thể nào."
Rồi sau đó anh im lặng, như đang suy nghĩ một điều gì đó.
Đêm khuya.
Hạ Miên tỉnh giấc vì tiếng lạch cạch nhỏ từ phòng chứa dược.
Cô bước ra, chỉ thấy cánh cửa phòng mở hé. Không khí buổi sáng sớm còn vương lại hơi lạnh, không thấy bóng dáng của Trầm Uyên ở đâu.
Hạ Miên đứng trong bếp, nhìn quanh một lượt. Bàn ghế vẫn giữ nguyên đúng vị trí, bình thuốc còn một nửa, nhưng…
"Anh ta… đi rồi à?"
Tiểu Cửu nhảy lên bàn, nhìn ra ngoài: "Ừ. Không để lại lời nào luôn. Lúc tôi tỉnh dậy thì đã không thấy rồi."
Hạ Miên chau mày, bước tới quầy thuốc. Lúc mở hộc tủ ra, cô sững lại.
"…"
"Sao vậy?" Tiểu Cửu ngó nghiêng.
"…Thiếu mất ba bình thuốc tôi vừa điều chế hôm qua." Hạ Miên nói chậm rãi.
Tiểu Cửu im vài giây, rồi bật cười: "HaHa! Anh ta không những lấy thuốc mà còn là lấy những lọ thuốc quý hiếm nữa. Không để lại thư cũng không thèm báo một tiếng luôn"
Hạ Miên cau có, khoanh tay trước ngực: "Anh ta… đúng là! Lúc đến thì không báo trước, giờ đi cũng không thèm chào một tiếng!"
"Anh ta còn chưa có trả tiền khám bệnh cho tôi nữa đấy."
Tiểu Cửu bất ngờ quay lại nhìn Hạ Miên: "Cậu quan tâm cái này à."
Hạ Miên hừ một cái, trong giọng nói mang một chút giận dỗi: " Thế cậu nghĩ tôi mở Dạ Hương Đường ra để làm từ thiện chắc."
Tiểu Cửu: "..."
Chứ không phải à?!
Cô dừng lại một chút, rồi lầm bầm như nói với chính mình:
"Quên thật hay giả vờ quên vậy trời…"
"Có khi thật đấy." Tiểu Cửu vừa lăn vừa cười "Có khi thật đấy. Anh ta là kiểu người vô tâm lạnh lùng ấy, mấy chuyện nhỏ như vậy chắc chẳng buồn để ý đâu."
Hạ Miên hừ nhẹ, nhìn ra cửa.
"…Được lắm, Trầm Uyên. Không nói gì đã đi, còn 'mượn tạm' thuốc của tôi nữa. Lần sau về, đừng mong tôi gia giảm độc tính trong toa thuốc của anh."
Miệng thì nói thế, nhưng ánh mắt lại đượm chút lo lắng khó giấu.
Làn gió buổi sáng lùa qua cửa sổ, lay động sợi dây treo thảo dược khô. Bầu trời hôm đó xám một cách lạ thường.
Ngày hôm đó, trong quyển sổ ghi chép của Dạ Hương Đường, trong mục "Đối tượng cần đặc biệt chú ý" một cái tên mới đã lặng lẽ xuất hiện:
[Tên: Trầm Uyên]
[Lý do: Khám bệnh không trả tiền – thái độ lạnh lùng nhưng lain là một tên NGỐC ĐÁNG GHÉT]
Cùng lúc ấy, ở khu chợ phía Tây thành, Trầm Uyên đang chăm chú quan sát một chiếc đèn thần chú dùng để dò bẫy trong di tích.
Hắt xì!
Anh khẽ cau mày, ngẩng đầu nhìn trời.
"Bị cảm rồi à? Trong người không khỏe sao?" – Chủ tiệm ngẩng đầu lên, nhiệt tình hỏi thăm.
Trầm Uyên ngẫm một giây, giọng trầm thấp vang lên:
"…Không. Chắc ai đó đang nhắc đến tôi thôi."
Sau đó anh lại tiếp tục quan sát chiếc đèn, không mảy may biết rằng… người kia không chỉ nói xấu anh, mà còn ghi vào sổ đen.
—*—*—
Một tháng trôi qua, Dạ Hương Đường lại trở về nhịp điệu yên tĩnh vốn có. Hạ Miên dần quên đi "vị khách không mờ" từng khiến lòng cô xao động khôn nguôi suốt những ngày qua.
Không có thư hồi âm.
Không có tin tức.
Cũng không đến để trả nợ.
"Chắc là chết ở dọc đường rồi…" – Hạ Miên nhún vai, vừa ghi chép bệnh án vừa lẩm bẩm.
Tiểu Cửu ngồi vắt vẻo trên giá thuốc, miệng ngậm một lá trà khô, cười khẩy:
"Thế mà mỗi lần nghe tiếng gõ cửa ban đêm là cậu lại đứng bật dậy."
Hạ Miên liếc ngang. "Tôi tưởng là bệnh nhân đang gấp."
"Phải rồi. Mắt thì nhìn cửa, tay thì run, đúng là 'gấp' thiệt."
"Muốn thêm cỏ hôi miệng vào canh thuốc vào hôm nay không?"
"...Tôi câm."
Một buổi sáng nọ, khi đang phơi thảo dược trước sân, một vị khách không hẹn mà đến. Là một người phụ nữ trung niên, mặc trang phục đi đường sẫm màu, mái tóc bạc thắt gọn sau gáy, đôi mắt sắc như từng bước qua vô số sa mạc.
"Cô là Hạ Miên?"
"Đúng vậy." Hạ Miên đứng dậy, phủi tay.
"Tôi tên Vi Hòa, là người phụ trách của đoàn phế tích giả tạm thời lần này. Chúng tôi cần một y thuật sư cho chuyến thám hiểm di tích 'Tháp Vọng Tinh' ở phía Tây Bắc. Ba ngày sau sẽ xuất phát."
Hạ Miên hơi nhướng mày. "Tôi còn chưa nhận lời."
"Người giới thiệu cô cho tôi tên là Mạc Huy người phụ trách Viện Lưu Ảnh. Anh ta nói: 'Nếu cô ấy không đi, thì tốt nhất là sau này đừng gọi tôi nữa'."
"…Đây là ép người."
Tiểu Cửu thò đầu ra khỏi vạt áo khoác của cô, rít lên khe khẽ:
"Viện Lưu Ảnh? Là nơi chuyên nghiên cứu di tích đó! Biết đâu chuyến này có manh mối liên quan đến đám ký sinh thể kia!"
Sau một hồi cân nhắc, Hạ Miên thở dài. "Được, tôi đi. Nhưng phí y thuật tính riêng đấy."
Ba ngày sau ở vùng rìa sa mạc Tịch Ảnh.
Đoàn thám hiểm gồm tám người đang tụ tập dưới chân Tháp Vọng Tinh.
Tháp Vọng Tinh là một trong những di tích cổ đại huyền bí bậc nhất vùng Viễn Tịch, được xây dựng từ thời đại các vị thần còn hiện hữu trên mặt đất. Ngọn tháp sừng sững vươn lên giữa vùng hoang mạc sỏi đá, cao đến mức có thể chạm vào sao trời vào những đêm quang đãng. Tương truyền, đây từng là nơi các Tinh Ký Giả, những người đọc sao và ghi chép vận mệnh thế gian tụ họp để giao tiếp cùng bầu trời.
Bên trong Tháp là mê cung tầng tầng lớp lớp các cạm bẫy, các câu đố thiên văn cổ xưa và ảo ảnh thời gian. Đã có nhiều phế tích giả đã vào đây, nhưng chỉ có số ít còn sống trở ra và phần lớn đều mất đi ký ức về những gì họ từng thấy.
Người ta đồn rằng, ở đỉnh Tháp Vọng Tinh ẩn chứa một thần vật mang tên Tinh Hồn Tọa Bản là một bản đồ sao có thể chỉ dẫn vận mệnh tương lai, hoặc đánh đổi mọi ký ức để thấy được quá khứ đã bị che giấu.
Khi Hạ Miên bước đến gần đoàn thám, chưa kịp nhìn kỹ mọi người, thì Tiểu Cửu đã kêu lên trong cổ áo:
"Khoan đã. Cái tên kia… ANH TA KÌA!"
Ngẩng đầu lên, mắt Hạ Miên bắt gặp ánh nhìn lạnh lẽo và vô cảm từ một người đàn ông đang đứng tựa vào cột đá, khoác áo choàng đen, tay đeo găng tay mỏng.
Trầm Uyên.
Còn sống. Còn thở. Và… chắc chắn là chưa trả nợ.
Hạ Miên lập tức quay phắt đi. Tiểu Cửu khúc khích.
"Ủa cậu không định đi đòi nợ sao?"
"Không. Tôi chuyên trị thương ngoài da, không trị nổi loại mặt dày này đâu."
Trầm Uyên lặng im, chỉ khẽ nghiêng đầu, ánh mắt lướt qua Hạ Miên nhẹ nhàng như một cơn gió thoảng. Nhưng sâu trong đôi mắt tĩnh lặng ấy, thoáng hiện lên một tầng cảm xúc phức tạp. Không phải là băng giá xa cách, mà dường như... một chút nhẹ nhõm vừa kịp lóe lên rồi tan đi.
Vi Hòa gật đầu với cả hai người.
"Tốt. Vậy là đoàn tám người đã đủ. Bắt đầu tiến vào Tháp Vọng Tinh thôi."
Giữa những bí ẩn chưa lời giải và tiếng gọi từ di tích xa xưa, hai cái tên vô tình cùng xuất hiện. Họ lại đồng hành, không vì định mệnh, cũng chẳng vì ký ức mà chỉ đơn giản là có người sẽ phải trả nợ, dù sớm hay muộn.