Đêm tại vùng Viễn Tịch luôn lạnh. Hạ Miên lại mất ngủ. Cô ngồi bên bếp than, thả vài lát hoàng liên vào nồi thuốc đang sôi lục bục. Hơi nước bốc lên, tạo nên làn sương mờ ảo trong căn phòng gỗ.
Tiểu Cửu là một con chó nhỏ với bộ lông trắng có hoa văn tím nhạt đang nằm cuộn tròn bên chăn. Nhưng khi nghe thấy tiếng thìa gỗ va vào mép nồi, nó lập tức nhỏm dậy, đôi tai vểnh lên.
"Lại không ngủ được à?" – Giọng nó vang lên, lanh lảnh nhưng đầy khôn ngoan. "Cậu cứ dằn vặt mãi như thế, rồi có ngày cơ thể chịu không nổi đâu."
"Im đi." Hạ Miên đáp mà không buồn quay lại. "Tôi chỉ là không ngủ được thôi."
Tiểu Cửu nhảy phóc lên ghế, nhìn cô đầy nghi ngờ. "Lại là người phụ nữ tóc đỏ trong biển lửa đó?"
Cô gật đầu, rót một chén thuốc nhỏ. Ngoài hành lang, tiếng bước chân rất nhẹ khiến cả hai đồng loạt quay lại.
Là người vị khách không mời Trầm Uyên.
Anh đứng dựa vào khung cửa, mặc một chiêc áo choàng sẫm màu, không phát ra tiếng động nào. Thanh kiếm đen bên hông phản chiếu ánh lửa yếu ớt.
"Anh không ngủ à?"
"Không quen giường lạ." Anh đáp, rồi quay sang nhìn Tiểu Cửu. "Nó biết nói à?"
"Dĩ nhiên. Tôi còn biết cả chế thuốc nữa đấy, chỉ là tôi không thích người lạ." Tiểu Cửu hừ nhẹ, chui về sau lưng Hạ Miên như một đứa trẻ đang giận.
Trầm Uyên khẽ nhếch môi, gần như là một nụ cười. "Không lạ khi cô sống một mình. Cô có tinh linh bầu bạn... và một cái lưỡi sắc hơn dao."
Hạ Miên không đáp, chỉ đẩy chén thuốc về phía anh. "Đổi thuốc mới. Vết thương sẽ lành nhanh hơn."
Khi bóng lưng Trầm Uyên khuất dần. Tiểu Cửu ngẩng đầu, ánh mắt vẫn dõi theo.
"Cậu không thấy anh ta có gì... không đúng sao? Một thân thương tích, mà ma lực lại hoàn toàn tĩnh lặng, không có một chút rối loạn. Như thể anh ta không sống mà chỉ đơn giản là tồn tại thôi."
"Tôi biết." Hạ Miên đáp khẽ. "Không hiểu tại sao, nhưng tôi rất chắc chắn một điều là anh ta sẽ không ra tay với tôi đâu."
Tiểu Cửu cảm thấy bất ngờ trước câu nói của Hạ Miên, nó nghi ngờ: "tại sao cậu lại nghĩ vậy?"
Hạ Miên mỉm cười: "tôi cũng không rõ, có thể là giác quan thứ 6 mách bảo chăng!?"
Tiểu Cửu im lặng một lúc, rồi rút đầu vào tấm chăn bông. Tuy ngoài miệng không nói nữa, nhưng đôi tai vẫn vểnh cao, nó không ngủ. Căn phòng lại rơi vào tĩnh lặng, chỉ còn tiếng nồi thuốc sôi lục bục và tiếng gió thổi qua khe cửa.
Hạ Miên chống cằm ngồi yên, mắt nhìn ánh lửa dao động phản chiếu trong lớp nước thuốc đang đổi màu. Cô không biết cảm giác đó từ đâu, đây là sự tin tưởng mơ hồ, hay chỉ là mong muốn được một lần để tin tưởng ai đó.
Đêm càng về khuya, gió rít qua mái nhà như ai đó đang thì thầm bằng thứ ngôn ngữ cổ xưa. Viên pha lê ma thuật gắn trên khung cửa sau bỗng chốc phát sáng mờ mịt, những sợi tơ ma lực mỏng như khói từ trong viên đá bắt đầu lay động.
Tiểu Cửu lập tức bật dậy, rít khẽ: "Huyễn Dẫn lại thức..."
Hạ Miên bước đến, lòng bàn tay hiện lên hoa văn bạc nhạt. Cô áp tay lên viên pha lê, niệm một chuỗi ký ngữ bằng giọng rất thấp. Ánh sáng lập tức thắt lại, rồi co rút, như thể bị cưỡng chế trở lại giấc ngủ.
"Có vẻ thứ đó... không thích khi có người lạ ở đây." – Tiểu Cửu nói nhỏ, bước tới cạnh cô. "Chuyện này không ổn đâu, Hạ Miên."
"Tôi biết." Cô thì thầm, giọng trầm xuống. "Mỗi khi có ai chạm gần đến sự thật... nó lại dao động."
Ngoài trời, tuyết bắt đầu rơi. Mỏng và nhẹ, nhưng lại lạnh lẽo đến tận xương.
Trong bóng đêm, Hạ Miên ngồi lại bên bếp than. Cô không còn pha thuốc, chỉ lặng lẽ ngắm tuyết rơi qua ô cửa sổ mờ sương.
Cô thở dài, đêm nay có lẽ sẽ là một đêm dài.
Tuyết ngừng rơi từ rạng sáng. Ánh dương đầu ngày chiếu qua lớp kính mờ, vẽ lên sàn nhà những vệt sáng vàng nhạt. Dạ Hương Đường dường như cũng thở nhẹ hơn sau một đêm căng thẳng.
Tiểu Cửu vươn vai, ngáp dài trên ghế rồi lăn qua lăn lại như một đứa trẻ. Hạ Miên đã dậy từ sớm, lấy từng loại thảo dược đã phơi khô trên giá, tỉ mỉ nghiền nhỏ và phân loại lại vào hộp gỗ. Khói trà thảo dược bay nhè nhẹ, hòa với hương gỗ cũ kỹ, khiến căn phòng ấm áp một cách lạ lùng.
Cửa tiệm chưa mở hẳn thì tiếng gõ vang lên ba tiếng, dứt khoát nhưng không vội vã.
Hạ Miên ra mở cửa. Một người đàn ông trung niên đứng đó, tay ôm lấy vai, sắc mặt trắng bệch vì lạnh. Sau lưng ông là một thiếu nữ, dáng gầy gò, trùm khăn kín mít, run rẩy bấu vào vạt áo cha mình.
"Xin hỏi... nơi này có phải là y quán không?" – Giọng ông khàn khàn, sương tuyết còn đọng lại trên chiếc áo choàng.
Hạ Miên khẽ gật đầu ."Vào đi."
Cô tránh sang một bên, ra hiệu cho hai người đi vào. Cô vừa đặt ấm nước lên bếp, vừa liếc qua Tiểu Cửu. Nó không nói gì, nhưng ánh mắt cảnh giác vẫn dõi theo hai vị khách.
Người đàn ông đặt con gái mình xuống chiếc giường gần lò sưởi. Khi khăn trùm được vén lên, Hạ Miên khẽ cau mày. Da cô gái tái xanh, hai má lõm sâu, môi tím ngắt. Nhưng điều khiến Hạ Miên chú ý hơn cả là những đường tơ đen nhạt chạy dọc cổ và tay cô gái đây là dấu hiệu điển hình của nhiễm tà chất, một dạng độc khí cổ từng bị cấm dùng trong các thí nghiệm ma pháp.
"Hai người đi từ vùng ven hồ về phía Đông phải không?" Hạ Miên hỏi..
Người cha sững người. "…Làm sao cô biết được?"
"Chuyện này không có gì khó." Cô đứng dậy, lôi từ ngăn tủ ra một viên pha lê màu xanh nhỏ bằng ngón tay cái đây là thứ dùng để cảm ứng ma lực và kiểm tra mạch linh. "Chỉ nơi đó mới có sương đêm mang độc khí từ cỏ Trầm Lộ , một loại thực vật từng bị cấm trồng."
"Chúng tôi… chỉ là dân thường, không biết thứ đó nguy hiểm." Người đàn ông cúi đầu. "Xin hãy cứu con bé."
Tiểu Cửu lẩm bẩm: "Cỏ Trầm Lộ à… hình như chỉ phát độc khi tiếp xúc với người mang linh hồn yếu..."
Hạ Miên không nói gì, chỉ rót chén trà thảo mộc đặt vào tay người cha. "Ngồi yên. Tôi sẽ giải độc."
Cô đặt viên pha lê giữa không trung, ngón trỏ vẽ một vòng tròn phép mờ nhạt, từng nét như ngân quang lơ lửng.
"Revelatio Cordis."
Ngay khi câu chú vừa dứt, vòng tròn phép thuật bỗng rực sáng một màu xanh dương dịu mắt. Viên pha lê lơ lửng giữa không trung bắt đầu xoay chậm rãi, tỏa ra những tia sáng mỏng như sợi tơ, khẽ chạm vào da cô gái trẻ.
Cơ thể cô gái khẽ co giật, hơi thở trở nên gấp gáp. Những vệt đen kỳ lạ trên da cô gái như có sự sống, chúng quằn quại theo ánh sáng phát ra từ vòng chú.
Người cha đầy lo lắng định lao tới, nhưng Tiểu Cửu nhanh chóng nhảy lên bàn, chắn ngang trước mặt ông. "Đừng chạm vào lúc đang trị liệu! Nếu làm gián đoạn chú pháp, con gái ông rất có thể sẽ nguy hiểm đến tính mạng."
"Nhưng trong con bé đang rất đau..." Đôi mắt của ông đỏe hoe,lời muốn nói như nghẹn lại.
"Đây là dấu hiệu bình thường. Việc cô bé vẫn còn cảm giác đau là một dấu hiệu tốt. Điều đó có nghĩa là linh hồn con bé chưa bị chiếm giữ hoàn toàn." Hạ Miên lạnh lùng nói, mắt không rời khỏi vòng phép thuật đang phát sáng.
Từng tia sáng nhỏ li ti như những sợi chỉ bạc xuyên qua làn da, di chuyển dọc theo các đường mạch năng lượng trong cơ thể cô gái. Ánh mắt Hạ Miên hơi nheo lại khi nhận ra: "Độc tố đã xâm nhập vào khu vực trung tâm... nếu không loại bỏ sớm, các đường dẫn năng lượng sẽ bị tắc nghẽn."
Cô lấy ra một ống thủy tinh chứa chất lỏng màu bạc kim. Cô đổ chất lỏng trong lọ thủy tinh lên viên pha lê màu xanh.
"Extractionem Umbrae."
Khi câu chú được niệm lên. Một làn khói mờ màu tím đen từ từ bị hút ra khỏi cơ thể cô gái, tụ lại thành một hình dạng mờ ảo phía trên vòng phép.
Đó là một đám độc linh mỏng manh, là tàn dư của năng lượng hắc ám, nó có hình dáng như cánh ve đã mục nát. Nó rít lên một âm thanh kỳ lạ mà chỉ những người nhạy cảm với năng lượng mới có thể nghe thấy.
Tiểu Cửu nghiến răng: "Thứ này không chỉ là độc dược thông thường... Có ai đó đã tăng cường độc tính của nó bằng một loại ma thuật."
Hạ Miên khẽ nhíu mày, ánh mắt trầm xuống một thoáng. "Có lẽ đây không phải là một sự trùng hợp."
Cô búng tay, viên pha lê bay trở lại vào lòng bàn tay cô, trong khi đám độc linh bị phong ấn trong một lồng chú băng bạc, rồi từ từ tan biến.
Cô thở dài, lau mồ hôi trên trán. "Xong rồi. Cô bé cần nghỉ ngơi ít nhất ba ngày và uống thuốc đúng ba lần mỗi ngày. Tôi sẽ kê đơn."
Người cha quỳ xuống, run rẩy nói: "Thật sự rất cảm ơn cô..."
"Đứng lên đi." Giọng Hạ Miên mệt mỏi.
"Tôi chỉ làm những gì cần phải làm thôi."
Tiểu Cửu nhẹ nhàng tiến lại gần cô, khẽ hỏi: "Miên Miên... cậu ổn chứ?"
Cô không trả lời ngay, chỉ nhìn xuống bàn tay mình, nơi vẫn còn vệt sáng mờ ảo từ pháp trận. Sau đó cô khẽ đáp: "Đám độc linh đó không tự nhiên mà có. Có ai đó đang cố ý gây độc ở khu vực quanh hồ."
Và lần này, đôi mắt cô thoáng hiện lên một tia lạnh lẽo rõ rệt.
"Chúng ta cần phải điều tra."
Còn Tiểu Cửu thì khẽ thở dài, chui lại vào chăn. "Lại bắt đầu một ngày bận rộn…"
"Thứ cô vừa giải…" – Giọng Trầm Uyên trầm và lạnh – "Không phải là loại độc tầm thường đâu."
Tiểu Cửu từ góc giường ngóc đầu lên, vẻ mặt tỉnh bơ: "Tôi biết mà. Nó bay vào như thể muốn tìm ổ cắm sạc ma lực."
Trầm Uyên lườm con chó nhỏ, sau đó lại tiếp tục nói: "Đó là Ether Trace là tàn dư của một loại phép truy vết cổ xưa. Thường chỉ bám vào người có sức đề kháng ma lực yếu, rồi phát tín hiệu dẫn đường về chủ nhân của nó."
Hạ Miên đặt lại viên pha lê vào khay, mắt nheo lại. "Ý anh là… có ai đó đang cố theo dấu cô bé này?"
"Không. Là theo dấu cô."
Không khí chùng xuống. Tiểu Cửu im bặt, đuôi khẽ co lại. Một làn gió nhẹ lùa qua khe cửa sổ, thổi bạt lớp hơi thuốc vừa tan trong không khí.
"Anh chắc chứ?" – Hạ Miên hỏi, giọng không còn cứng nhắc như thường lệ.
"Khá chắc. Thứ Ether Trace đó phản ứng với tầng ma lực của cô, không phải của bệnh nhân. Có thể cô từng tiếp xúc với vật dẫn hoặc ma trận liên kết nào đó." Trầm Uyên rút từ áo choàng ra một khối tinh thể nhỏ màu bạc. "Nếu muốn, tôi có thể phá vỡ liên kết."
"Không cần." – Hạ Miên nói một cách dứt khoát. "Chỉ cần xóa dấu vết tạm thời là đủ."
"Cứng đầu." Anh lẩm bẩm, rồi ném tinh thể lên không. "Intermissio Sigillum."
Tinh thể phát ra ánh sáng xanh lam, sau đó tan thành bụi, cuốn theo làn sóng mana yếu ớt lan ra khắp căn phòng. Trong khoảnh khắc, mọi cảm ứng phép thuật xung quanh đều bị che lấp.
Tiểu Cửu khịt mũi: "Cái loại người gì mà vừa biết chiến đấu, vừa biết mấy trò phép thuật phức tạp. Bộ rảnh lắm hay sao?"
"Không rảnh." Trầm Uyên đáp tỉnh queo. "Chỉ là không tin y thuật có thể che giấu dấu vết bằng thuốc bắc và đèn dầu."
Hạ Miên liếc sang Tiểu Cửu. "Lần sau nói chuyện tử tế một chút. Người ta đang giúp mình mà."
Tiểu Cửu lầu bầu: "Được rồi, được rồi... Nhưng tôi vẫn không thích mấy người hay xuất hiện lúc nửa đêm."
——*——
Ba ngày sau, trời có sương nhẹ. Trên mái ngói Dạ Hương Đường đọng lại vài giọt sương long lanh như ngọc.
Hạ Miên cột gọn tóc ra sau, khoác áo choàng nâu nhạt rồi mở cánh cửa lớn. Hương thuốc còn vương trong không khí. Tiểu Cửu đã thức, lượn lờ quanh chân cô như cơn gió nhỏ.
"Đi chợ sớm hả?" – Nó vươn vai. "Đừng quên mua thêm gừng đen với ngải tử nha, hôm qua hết mất rồi."
"Biết rồi." Hạ Miên cầm giỏ tre. "Đi không?"
"Tất nhiên là đi. Không đi là cậu sẽ lại mua nhầm cái về trồng, cái về chữa." – Tiểu Cửu nhảy phốc lên vai cô, đuôi lắc lư đầy tự hào. "Một người mua thuốc mà không phân biệt được 'ngưu tất' và 'hoắc hương', thật đáng lo!"
"Muốn bị cho vào giỏ không?" – Cô lạnh lùng hỏi.
Tiểu Cửu im lặng trong đúng ba giây.
Khi hai người chuẩn bị bước ra cửa, Trầm Uyên từ bên trong bước ra, vẫn là áo choàng đen, kiếm đeo bên hông. Đôi mắt đen nhìn cô đầy điềm tĩnh.
"Tôi đi cùng." Anh nói.
"Chợ là nơi náo nhiệt, không có gì cho anh đâu." Hạ Miên vừa nói, vừa không dừng bước.
"Vậy tôi đi để canh cô."
Tiểu Cửu lập tức phản pháo: "Tụi tôi đâu cần bảo kê."
Trầm Uyên nhún vai. "Không phải cô từng nói tôi không được ở lại một mình sao?"
Hạ Miên liếc anh, thở dài. "Đi nhanh. Về sớm."
Khu chợ Viễn Tịch
Chợ Viễn Tịch là một đoạn đường dốc lát đá, dọc hai bên bày đầy hàng dược liệu, thức ăn, dụng cụ ma pháp và cả những thứ... khó phân loại.
Người dân quen mặt Hạ Miên, nhưng ánh mắt vẫn đầy dè chừng khi thấy Trầm Uyên. Dù vậy, không ai dám lại gần hỏi gì. Có lẽ là do khí chất như quạ đêm ấy, vừa lạnh vừa sắc.
Tiểu Cửu tung tăng nhảy lên sạp thuốc, ngửi rồi đánh giá thẳng mặt:
"Loại này để lâu quá rồi. Mùi mất một nửa linh tính. Bán cho heo à?"
Bà chủ quầy sượng mặt, Hạ Miên vội mua vài nhánh khác cho êm chuyện.
Khi cô đang chọn linh thảo, một tiếng gào thất thanh vang lên từ phía cuối chợ. Mọi người ùa về hướng có khói đen mờ mờ nổi lên từ một góc hẻm.
"Có chuyện rồi!" – Tiểu Cửu nghiêng tai. "Là... ám linh!"
Trầm Uyên rút kiếm đen, không nói một lời. Hạ Miên lập tức chạy theo, ánh mắt nghiêm túc hơn bao giờ hết.
Tại góc chợ, một người đàn ông đang co giật, máu trào ra từ miệng, mắt chuyển sang màu đỏ đục. Trên cổ tay hắn, tinh thể đen nhỏ như gai mọc ra, đang lan dần.
"Không được để nó nổ!" – Hạ Miên hét. "Nếu mảnh tinh thể vỡ, sẽ lây sang cả khu chợ!"
Trầm Uyên không do dự, dùng kiếm tạo một vòng chắn. Còn Hạ Miên, nhanh như chớp, rút một ống tiêm thủy tinh chứa chất lỏng bạc là chế phẩm giải áp lực tinh thể.
Trong một động tác thuần thục, cô đâm vào mạch cổ hắn.
Không khí đông đặc.
Người đàn ông khựng lại, rồi ngã vật ra. Tinh thể đen ngừng lan, nứt rồi rơi ra ngoài như tro vụn.
Tiểu Cửu thở phào: "Chết tiệt thật… Nếu không có lọ tinh tủy bạc kia thì giờ nguyên cái chợ thành ổ nhiễm rồi."
Một đám người dần vây quanh. Có vài ánh mắt mang theo sự sợ hãi.
Một đứa trẻ thì thầm với mẹ: "Mẹ ơi… cô ấy có phải là người của Dạ Hương Đường không?"
Người phụ nữ lặng lẽ kéo con mình đi.
Hạ Miên im lặng đứng đó, đôi mắt xanh lục không chút biểu cảm.
Trầm Uyên nhìn cô, nhẹ giọng nói:
"Cô vừa cứu họ, nhưng trong mắt họ, cô vẫn là mối nguy."
Tiểu Cửu bước tới, khẽ kéo áo cô:
"Về thôi."
Trên đường trở về, cả ba đều im lặng. Tiểu Cửu nằm rạp trên vai Hạ Miên, đuôi cụp xuống, chẳng còn vẻ cà khịa như thường lệ.
Trầm Uyên vẫn sải bước đều, kiếm đen bên eo phản chiếu ánh sáng mờ.
Khi về đến Dạ Hương Đường, Hạ Miên bỏ giỏ xuống, rửa tay thật kỹ rồi bước vào gian phòng bên phải, nơi đặt người đàn ông nhiễm tinh thể đen được khiêng đến trước đó.
Hắn đang nằm trên giường gỗ, tay chân được buộc lại bằng dây lụa thảo, loại dây đặc chế để kiềm ma lực. Tuy vết tinh thể đã được loại bỏ, nhưng mạch linh lực trong người hắn vẫn rối loạn, da dẻ lúc nóng lúc lạnh.
Hạ Miên đưa tay kiểm tra, ánh mắt thoáng biến sắc.
Tiểu Cửu ló đầu vào. "Sao rồi?"
"…Có gì đó không đúng." – Giọng cô trầm xuống. "Mạch ma lực của hắn vừa bị ép ngắt, vừa bị phong ấn. Giống như... bên trong từng huyết quản, đang có thứ gì khác."
"Ý cậu là tinh thể đen còn sót lại sao?"
Hạ Miên lắc đầu. "Không. Không giống. Thứ này… như thể đang sống."
Trầm Uyên tiến lại, ánh mắt sẫm lại.
"Lật tay trái hắn lên."
Cô làm theo.
Trên lòng bàn tay gầy guộc, vết máu khô vẫn còn lấm tấm. Nhưng ở giữa, là một vết chấm đen, nhỏ như đầu kim – và nó vừa… động đậy.
Tiểu Cửu bật lùi ra sau, lông dựng đứng.
"Không phải tinh thể bình thường!" Nó thì thầm. "Thứ này… giống như dạng ấu thể!"
Hạ Miên siết chặt tay. "Phải tách nó ra trước khi nó chiếm lấy trái tim."
Trầm Uyên không nói gì. Anh rút kiếm đen ra, nhẹ nhàng đặt xuống cạnh bàn.
"Cần tôi giữ không?"
Hạ Miên gật đầu, ánh mắt không còn do dự. "Giữ vai. Tôi sẽ dùng kim linh dẫn để hút dị vật."
Cô rút ra một kim bạc dài, tay trái vẽ một một hình tròn ma thuật trên không trung. Tiểu Cửu đứng cạnh, thì thầm chú ngữ cổ.
Khi mũi kim chạm vào vết đen, một luồng khói mờ bốc lên. Từ trong làn khói ấy, một thứ như sợi chỉ mỏng, nhưng sống động như xúc tu vươn ra, định chui ngược vào cổ tay Hạ Miên.
Nhưng ngay lúc ấy, Trầm Uyên đưa tay, máu từ vết sẹo cũ trên cổ tay anh trào ra, tạo thành một vòng tròn đỏ bao lấy sợi tơ.
Vật thể lạ khựng lại, rít lên không thành tiếng, rồi vỡ thành làn khói đen sau đó nhanh chóng tan biến.
Không gian chìm trong im lặng. Chỉ còn tiếng thở nặng nề của bệnh nhân.
Hạ Miên thở ra, lau trán. "Xong rồi. Nhưng…"
"Nhưng gì?" Tiểu Cửu hỏi, dù mặt nó tái xanh.
"…Dị vật này không thuộc hệ tinh thể đen mà chúng ta biết." Hạ Miên chậm rãi. "Nó có cấu trúc sống. Có ý thức. Giống như một loại… trứng ký sinh."
Trầm Uyên nheo mắt. "Có thể có nhiều hơn."
Tiểu Cửu rùng mình. "Nếu nó lan rộng… có khi cả vùng Viễn Tịch này sẽ trở thành ổ ấp ấu thể."
"Cần điều tra xem hắn từng đến đâu." Hạ Miên nói, sau đó cô đứng dậy. "Trước khi nơi đó biến thành ổ dịch."
Ánh sáng cuối chiều rọi qua cửa sổ. Gió cuốn tung mấy mảnh giấy y thuật trên bàn.
Trong một mảnh giấy, có dòng chữ nguệch ngoạc mà Hạ Miên chưa từng viết:
"Hắn đến từ nơi không tồn tại trên bản đồ."
"Và thứ đó… không chỉ là ký sinh."
"Nó đang tìm vật chủ để thức tỉnh."
Ngoài trời, đêm đã buông xuống từ lúc nào. Mặt trăng bị mây xám che khuất, chỉ còn vài sợi ánh sáng yếu ớt lạc lối soi xuống cánh rừng tử đàn.
Trong khi Hạ Miên đang thu dọn bàn y cụ, một tiếng gõ cửa nhẹ vang lên. Không ai trong ba người vừa chữa trị lại chạm vào cánh cửa.
Tiểu Cửu nhảy xuống, tai vểnh lên. "Cậu có hẹn ai vào tối nay à?"
"Không." Hạ Miên lạnh giọng.
Trầm Uyên đã đứng dậy, tay đặt lên chuôi kiếm đen.
Tiếng gõ lại vang lên. Lần này có vẻ… nhẹ nhàng hơn, gần giống như nhịp của một bản nhạc.
Hạ Miên bước ra mở cửa.
Bên ngoài là một thiếu nữ mặc áo choàng đỏ thẫm, đầu đội mũ trùm, che nửa khuôn mặt. Mùi hương hoa khô thoang thoảng theo gió len vào trong nhà.
"Xin lỗi vì quấy rầy giữa đêm." Giọng cô ta mềm như lụa, nhưng mang một vẻ u uẩn kỳ lạ. "Tôi bị lạc. Có thể cho tôi trú nhờ một đêm được không?"
Trong lúc cô ta nói chuyện, ánh mắt của cô phản chiếu ánh trăng không theo quy luật bình thường,
Hạ Miên nheo mắt. "Cô đến từ đâu?"
"Phía Nam." Cô gái đáp, cười nhẹ. "Một ngôi làng tên là Hồng Liên..."
Hạ Miên thoáng biến sắc.
Tiểu Cửu thì giật bắn, quay sang Trầm Uyên thì thào: "Hồng Liên… bị xóa khỏi bản đồ từ ba năm trước rồi mà. Người sống sót, theo báo cáo là không còn ai."
Trầm Uyên siết chặt tay, chưa nói gì.
Thiếu nữ nghiêng đầu, mái tóc bạch kim rơi xuống vai. Đôi mắt cô ta là một màu đỏ lặng như tro tàn và nó đang nhìn thẳng vào Hạ Miên.
"Y thuật sư Dạ Hương Đường." Giọng cô ta vang lên, lần này không còn vẻ lễ phép. "Cô vừa chạm vào một mầm trứng chưa hoàn thiện. Cảm giác thế nào?"
Không ai trả lời. Không khí bỗng trở nên đặc quánh.
Người con gái kéo mũ trùm xuống. Đằng sau lớp vải là một khuôn mặt xinh đẹp như tượng, nhưng da tái nhợt đến kỳ lạ.
Trên trán cô ta, một vết nứt mảnh chạy dài xuống lông mày trông hệt như vỏ trứng đã rạn nứt.
Cô ta mỉm cười, ngón tay vẽ một đường trong không khí.
Khí đen bùng phát.
"Đừng lo. Tôi đến chỉ để xác nhận. Ký sinh thể đầu tiên… đã thành công rồi."
Nói rồi, cô ta tan vào trong sương mù như chưa từng tồn tại.