Mẫn Nhi nhìn ra khoảng bầu trời rộng lớn trước mắt trên sân thượng của trường học. Những bước chân vội vã, những tiếng rì rầm của các bạn học sinh dưới sân đã trở nên mờ nhạt trong tâm trí cô. Cô không thể nào dừng lại được cảm giác trống rỗng đang vây lấy mình.
Chỉ còn một tuần nữa là đến kỳ thi đại học, thế nhưng sự lo lắng trong cô không phải vì chuyện này, mà vì cái cảm giác bất lực đang ngày càng lớn dần.
“Nhi à, con không nhanh lên là muộn học đấy.” tiếng mẹ cô vọng lên từ phòng bếp sáng nay, nhưng Nhi không đáp lại mà cứ thế thay đồ rồi đi tới trường như bao ngày khác.
Mẫn Nhi cố gắng giấu đi những suy nghĩ tiêu cực đang bao trùm. Cô biết mẹ mình lo lắng, nhưng bản thân cô cũng không biết phải làm gì để thoát được khỏi những suy nghĩ đang giày vò cô đến tận trong những giấc mơ. Trước mắt cô là một tương lai mờ mịt, những lời mắng mỏ của bạn bè và người thân về việc cô sẽ chẳng bao giờ tìm được chỗ đứng trong xã hội này cứ thế như một cái bóng đen bao phủ rồi nuốt trọn lấy cô.
Rồi cứ thế một đơn đau đầu đem theo những lời chê bai, trách móc bủa vây lấy tâm trí cô. Nó bất ngờ ập đến khiến cho mắt cô đẫm lệ, rồi sau cùng tất cả mọi thứ trở nên tối sầm lại sau khoảnh khắc ấy.
ㅤ
Mẫn Nhi cảm nhận được tiếng ồn ào ngày một lớn trước khi không gian xung quanh dường như chìm vào bóng tối mờ mịt. Không phải là cô không muốn sống, mà là vì quá mệt mỏi với mọi thứ, đến nỗi cô chẳng còn biết phải làm gì để thoát khỏi cái cảm giác vô vọng này.
"Nhi, Nhi, tỉnh lại đi!"
Bỗng một giọng nói vang xa từ đâu đó. Đó là một giọng nói rất quen thuộc mà cô chẳng thể nhớ từng đã nghe từ đâu. Mẫn Nhi cố mở mắt để nhìn người gọi mình lần cuối cùng, và rồi một luồng ánh sáng bừng lên. Đột ngột, cô thấy mình đang ở một nơi mà xung quanh được bao quanh bởi một màu trắng duy nhất.
[Nhi à, cô không sao chứ?] Một giọng nói vang lên từ phía xa.
Mẫn Nhi cố gắng định thần lại và nhìn xung quanh. Cô đang đứng giữa một không gian rộng lớn, mọi thứ đều mang duy nhất một màu trắng, đây là một không gian khác biệt hoàn toàn so với thế giới mà cô từng sống. Trước mặt cô là một chú thỏ bằng bông với bông hoa mọc ra từ mắt trái đang bay lơ lửng.
[Xin chào, Nhi! Tôi là hệ thống số không không một. Chúng ta bắt đầu thôi nhé!]
Cô giật mình nhìn quanh, chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì con thỏ lại tiếp tục nói với một giọng tinh nghịch.
[Hệ thống số không không một chào mừng Nhi đến với khu vực trắng. Nhi sẽ không còn phải lo lắng nữa, vì tôi sẽ giúp cô hoàn thành những ước nguyện!] Chú thỏ bông nhỏ vừa bay vừa nói.
Mẫn Nhi bối rối, không biết phải phản ứng thế nào. Cô nhìn quanh chỉ thấy khoảng không trống rỗng nên có chút sợ hãi.
“Cậu là ai? Và tôi đang ở đâu?” Mẫn Nhi hỏi, giọng cô vẫn có chút run rẩy.
[Tôi là hệ thống số hiệu không không một của cậu. Cậu đã xuyên không vào một thế giới song song và tôi sẽ là người giúp cậu vượt qua thử thách để chinh phục thế giới này.] Giọng nói của chú thỏ bông vui vẻ.
Mẫn Nhi ngớ ra, không thể hiểu nổi chuyện gì đang diễn ra. Cô nhớ rõ, chỉ cách đây vài phút thôi, cô đã tưởng chừng như không thể chịu đựng thêm được nữa. Nhưng giờ đây một cảm giác lạ lùng dâng lên trong lòng cô, giống như có một chút hy vọng, một chút ánh sáng ở phía xa.
[Chuyến hành trình này sẽ đầy thử thách, nhưng không sao đâu, tôi sẽ luôn ở bên cạnh cô. Nhi, nhiệm vụ đầu tiên của cô là...]
Chưa kịp nghe xong lời hệ thống, Mẫn Nhi đã cảm thấy một cơn choáng váng ập đến. Nhưng lúc này, một sức mạnh không rõ nguồn gốc dường như đang lan tỏa trong cơ thể cô, mang đến cho cô cảm giác ấm áp.
ㅤ
Chớp mắt lần nữa, một người hiện lên trước mắt Mẫn Nhi. Một chàng trai cao ráo, đẹp trai, đang dùng ánh mắt sâu thẳm nhìn như muốn xuyên thấu tâm can cô.
“Văn Hoàng,” Mẫn Nhi thì thầm, cái tên này như thể đã được định sẵn trong trái tim cô, chỉ chờ cô gọi ra bất cứ lúc nào.
Cô chưa kịp nghĩ thêm gì thì một cánh tay lạnh giá vỗ nhẹ lên vai cô.
“Nhi, cậu sao vậy?” Giọng nói quen thuộc lại vang lên. Mẫn Nhi nhìn kĩ lại người trước mắt mình chính là Minh Hoàng, cậu bạn mà cô mới biết gần đây.
“Cậu... Có chuyện gì vậy?” Mẫn Nhi giật mình, bước lùi dần về sau.
Cô bàng hoàng vì trước đấy vừa ở một nơi rộng lớn chỉ có sự trống rỗng, vậy giờ chớp mắt cái đã thấy đứng ở một nơi khác, trên cái sân thượng của ngôi trường cô vẫn đang theo học.
“Cậu không nghe tớ nói gì nãy giờ à?” Minh Hoàng nhướn mày, vẻ mặt đầy thắc mắc.
“Hả? Cậu nói gì nhỉ?" Mẫn Nhi cảm thấy chóng mặt, chỉ muốn ngồi xuống và nghỉ ngơi.
Trong lúc này, hệ thống số không không một lại một lần nữa xuất hiện và bay lơ lửng cạnh cô.
[Nhi, đây là quá khứ mà cô đã tiếc nuối nhất, tôi đã giúp cô quay trở lại để cô được lựa chọn một lần nữa. Cậu ta chính là một người mà cô sẽ phải đối mặt, người cô sẽ phải tiếp cận và trả lời rõ ràng câu trả lời mà cô đã từng không bao giờ trả lời lại. Đây là một nhiệm vụ quan trọng.]
Mẫn Nhi không thể tin vào tai mình, nhưng một phần trong cô lại có cảm giác đây chính là cơ hội duy nhất để thay đổi mọi thứ. Những cơn sóng dồn dập trong tâm trí cô dường như dần dần lắng xuống. Cô nhìn lại Minh Hoàng, rồi cố gắng tự trấn an bản thân bình tĩnh lại.
Gió nhẹ lướt qua mái tóc dài thẳng mượt của Mẫn Nhi trên sân thượng. Cô vẫn chưa hoàn toàn tin được mình đang quay trở lại quá khứ, vào cái ngày cô đã từng bỏ chạy khỏi lời mời từ người con trai ấy.
“Giọng hát của cậu hay thật là hay.”
“Cậu...” Mẫn Nhi hơi ngượng, ánh mắt lảng đi.
“Ừ. Và cậu nghĩ sao về…” Minh Hoàng bước lại gần, khoảng cách giữa hai người chỉ còn vài bước “…tham gia vào câu lạc bộ âm nhạc.”
“Câu lạc bộ âm nhạc à...” Mẫn Nhi khẽ nhíu mày, nhớ lại ở thế giới cũ cô từng chối bỏ lời mời này hết lần này tới lần khác. Cô từng sợ bị chú ý, sợ bị phán xét nên đã luôn bỏ chạy khi Minh Hoàng tiếp cận, cho dù những ngày sau đó Minh Hoàng vẫn tiếp tục tìm gặp để mời cô tham gia.
ㅤ
Ding! [Nhiệm vụ đầu tiên. Đồng ý tham gia câu lạc bộ âm nhạc. Bước đầu thiết lập mối liên kết đặc biệt với Minh Hoàng.]
[Phần thưởng sẽ là một phần ký ức đã bị lãng quên và mở khoá kĩ năng giao tiếp với người lạ.] Thỏ bông nói với Nhi.
"Cái gì mà phần thưởng?" Nhi nghĩ.
[Sau khi hoàn thành nhiệm vụ cô sẽ có thể hát tự tin trước đám đông.]
Suy nghĩ một lúc, trước giờ Nhi luôn cố gắng ẩn mình trong khu vực an toàn, nên giờ cô vẫn định từ chối lời mời này. Nhưng sâu thẳm bên trong cô từng cảm thấy rất tiếc nuối khi đã chạy trốn khỏi lời mời này hết lần này tới lần khác.
“Được... thôi...” Mẫn Nhi chậm rãi nói. “Tớ sẽ... thử... tham gia...”
Minh Hoàng như sững lại một giây. Rồi đột nhiên bước tới ôm chầm lấy cô.
“Cảm ơn cậu…” Giọng Minh Hoàng khẽ run, như thể cậu đã chờ câu trả lời này từ rất lâu rồi. “Cậu không biết tớ đã chờ điều này bao lâu đâu.”
Mẫn Nhi bối rối, nhưng trái tim cô lại khẽ rung động.
[Chúc mừng! Cô đã hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên.]
[Mở khoá đoạn ký ức bị lãng quên đầu tiên.]
Trong đầu Mẫn Nhi bỗng hiện lên một hình ảnh mờ ảo. Một buổi biểu diễn trên một sân khấu lớn dưới ánh đèn vàng, tiếng piano vang lên cùng giọng hát của chính cô hồi nhỏ. Và có một cậu bé đứng bên dưới sân khấu, ánh mắt cậu bé không rời khỏi cô dù chỉ một giây.
Cô không thể nhớ được gương mặt của cậu bé đó, chỉ nhớ cậu đã nở nụ cười rạng rỡ và nhìn rất hạnh phúc.
[Mở khoá kĩ năng giao tiếp với người lạ.]