Căn Phòng Của Kẻ Thôi Miên
Đêm đó, thành phố chìm trong yên tĩnh. Trong một con hẻm nhỏ, một gã đàn ông lực lưỡng – cao gần mét chín, cơ bắp cuồn cuộn, da ngăm rám nắng, đôi mắt sắc như dao – lặng lẽ bẻ khóa một căn nhà không ai ngờ tới: nhà của một nhà thôi miên bí ẩn.
Gã là tên trộm chuyên nghiệp, đã đột nhập không biết bao nhiêu căn biệt thự, nhưng lần này có chút khác. Hắn nghe đồn trong căn nhà này, chủ nhân là một gã đàn ông có thể khiến bất kỳ ai rơi vào trạng thái nô lệ chỉ bằng ánh mắt… hoặc bất kỳ món đồ gì trong phòng hắn.
Cánh cửa vừa bật mở, gã trộm lặng lẽ bước vào. Bên trong tối mờ, chỉ có ánh đèn vàng nhạt hắt ra từ một chiếc đèn bàn.
Gã lướt qua phòng khách — bức tượng bằng sáp hình người đàn ông khỏa thân, đôi mắt đen khịt nhìn chằm chằm; một chiếc gương dài treo giữa phòng, viền mạ vàng, phản chiếu hình ảnh của chính gã — nhưng trong gương, cơ thể hắn có vẻ… chậm lại. Mắt hắn hơi trũng, hơi thở dồn dập.
Gã lắc đầu, bước nhanh hơn lên lầu. Phòng ngủ của chủ nhân nằm ở cuối hành lang.
Cửa phòng hé mở.
Bên trong, một không gian kỳ dị hiện ra. Trên tường là hàng trăm cặp mắt được vẽ, tất cả đều đen sì, không tròng trắng. Mỗi món đồ trong phòng dường như phát ra nhịp điệu kỳ lạ — tiếng tích tắc của đồng hồ, ánh đèn nhấp nháy từ hộp đèn thôi miên, mùi hương ngòn ngọt từ cây nến thơm vừa cháy...
Gã trộm dừng lại. Mắt hắn dán chặt vào một chiếc vòng xoay đặt giữa phòng — nó đang quay, chậm rãi… đều đặn… hút lấy ánh nhìn. Cơ thể lực lưỡng kia bắt đầu dãn ra, đôi tay buông thõng.
Hắn không nhận ra rằng từ sau tấm rèm, một người đàn ông mặc áo choàng đen đã bước ra. Đó là chủ nhân căn phòng — Hùng, nhà thôi miên.
Hùng thì thầm, giọng nói mềm mại như lụa:
— "Cơ thể to lớn… nhưng tâm trí thì dễ điều khiển quá nhỉ…"
Gã trộm chỉ đứng im, mắt mở to, đen dần… tròng trắng dần biến mất. Hắn rên nhẹ, cơ thể bắt đầu toát mồ hôi, như bị đốt nóng từ bên trong.
Hùng tiến tới, vuốt nhẹ lên ngực trần rịn mồ hôi của tên trộm.
— "Anh có biết mồ hôi dưới ảnh hưởng thôi miên sẽ tiết ra pheromone nô lệ không? Chỉ cần ngửi lại mùi của chính mình… là mãi mãi thuộc về ta."
Gã trộm bắt đầu thở hổn hển, hai chân quỵ xuống. Hắn không còn là kẻ chủ động. Thứ gì đó bên trong hắn đã bị đánh thức — bản năng phục tùng.
Hùng nhẹ nhàng kéo hắn lại, ép sát vào chiếc ghế da lớn giữa phòng — chiếc ghế vốn được thiết kế để "huấn luyện" những kẻ lạc vào mê cung thôi miên của hắn.
— "Tốt rồi. Một thân xác cường tráng, giờ chỉ là món đồ chơi nữa thôi."
Căn phòng vang vọng tiếng thở gấp, tiếng thì thầm đều đặn, và ánh mắt đen ngòm của một nô lệ mới…
Tên trộm lực lưỡng giờ đã quỳ gối giữa căn phòng, ánh mắt đen ngòm, tròng trắng đã biến mất hoàn toàn. Thân hình hắn vẫn vạm vỡ, nhưng cơ bắp giờ không còn căng thẳng vì sức mạnh, mà vì ham muốn — một ham muốn bị điều khiển hoàn toàn bởi thôi miên.
Hùng ngồi trên chiếc ghế da cao, bắt chéo chân, tay cầm một chiếc mặt nạ bằng bạc lấp lánh. Hắn từ tốn tiến tới, chạm nhẹ mặt nạ lên môi tên trộm.
— "Mỗi lần đeo mặt nạ này, ngươi sẽ quên tên mình. Chỉ nhớ một điều: phục tùng."
Gã đàn ông rùng mình. Mặt nạ chạm vào môi, lạnh buốt. Hắn thở ra một hơi, mùi pheromone từ chính mồ hôi hắn tỏa ra quyện lấy không khí.
Hùng nhẹ nhàng kéo chiếc mặt nạ trùm lên gương mặt nam tính, thô ráp ấy.
Click.
Ngay khi mặt nạ được gài chặt, tên trộm gầm nhẹ, như một con thú vừa bị khóa trong lồng. Hắn ngẩng lên nhìn Hùng, nhưng giờ đôi mắt hoàn toàn trống rỗng — như chờ đợi mệnh lệnh.
— "Đứng dậy. Cởi hết đồ."
Giọng nói Hùng nhẹ như hơi thở, nhưng vang vọng trong tâm trí gã như tiếng chuông thôi miên. Tên trộm từ từ đứng lên. Làn da nâu bóng loáng dưới ánh đèn. Chiếc áo ba lỗ rách rưới được kéo ra, ném xuống sàn. Quần jeans tuột dần, từng chút, từng chút, để lộ cơ thể hoàn mỹ — như tượng đồng sống.
Hùng bước đến sau lưng hắn, một tay đặt lên vai, một tay kéo nhẹ sợi dây da treo lơ lửng trên trần nhà.
— "Ngươi sẽ được huấn luyện để trở thành nô lệ hoàn hảo. Cơ thể này, sức mạnh này… đều thuộc về ta. Và mỗi lần ta chạm vào ngươi…"
Hắn thì thầm, ngón tay lướt nhẹ trên sống lưng lực lưỡng…
— "… ngươi sẽ cảm thấy khoái lạc gấp mười lần một người bình thường. Vì ta đã cài lệnh vào thần kinh cảm xúc của ngươi. Khoái cảm… là phần thưởng của phục tùng."
Tên trộm rên nhẹ. Đùi hắn run lên. Bàn tay Hùng lướt xuống cơ bụng 6 múi, rồi dừng lại ngay dưới rốn — không chạm vào, chỉ làn hơi thở phả lên làn da. Cơ thể gã siết lại, như chỉ cần một cái chạm là hắn sẽ tan chảy.
Hùng mỉm cười.
— "Bây giờ, quỳ xuống, liếm giày ta."
Tên trộm quỳ gối lập tức, như bị kéo bởi một sợi dây vô hình. Đôi môi cứng cáp ấy ép sát xuống mặt da bóng loáng của chiếc giày đen, liếm nhẹ… rồi liếm sâu hơn, đều đặn như một con thú bị thuần phục hoàn toàn.
Hùng nhìn xuống, mắt lóe sáng trong bóng tối.
— "Tốt… rất tốt. Đêm nay mới chỉ bắt đầu."
Đêm đó, trong tầng hầm sâu nhất của căn nhà, ánh đèn mờ ảo chớp tắt theo nhịp xoay của một vòng đèn thôi miên treo giữa trần. Khán phòng bí mật của Hùng được thiết kế như một sân khấu nhỏ — có ghế cho khán giả, có bục trình diễn, và có… những công cụ huấn luyện treo trên tường: dây da, mặt nạ, vòng cổ, gương, và những hình nhân được yểm bùa.
Một nhóm khách mời đặc biệt đã được mời tới đêm nay — những kẻ giàu có, quyền lực, có chung một ham muốn: chứng kiến sức mạnh thôi miên thuần hóa một thân thể mạnh mẽ, thành một con búp bê sống.
Cánh cửa mở ra.
Hùng bước lên bục, mặc áo choàng đen, ánh mắt sắc lạnh như đá.
Phía sau hắn, tên trộm – giờ đã hoàn toàn biến thành nô lệ – được dắt ra bằng một sợi dây da nối vào vòng cổ kim loại sáng bóng. Cơ thể trần truồng, bóng loáng mồ hôi, mắt vẫn đen ngòm, không còn tròng trắng.
Khán giả nín thở.
Hùng cất giọng, trầm và thôi miên:
— "Thưa quý vị… đây là Thể Xác Số Bảy. Từng là một kẻ chống đối, một tên trộm. Nhưng dưới sự huấn luyện, hắn đã bị lập trình lại… trở thành món đồ phục vụ. Mỗi cơ bắp, mỗi hơi thở… chỉ tuân theo thôi miên."
Hắn quay sang tên trộm:
— "Thể Xác Số Bảy, trình diễn mức phục tùng cấp 1: phản ứng với lệnh khoái cảm."
Một từ được nói ra — khoái cảm — và ngay lập tức, cơ thể gã trộm giật lên, như có dòng điện chạy dọc sống lưng. Hắn rên nhẹ, tay siết chặt vào đùi, hông bắt đầu đung đưa trong không khí như bản năng đang trỗi dậy.
Khán giả xôn xao.
— "Cấp 2: phản ứng với ánh mắt chủ nhân."
Hùng chỉ cần nhìn thẳng vào hắn.
Đôi mắt đen kia giãn ra, tên trộm rên to, ngã vật ra nền sân khấu, run rẩy trong một cơn co giật khoái cảm nhẹ — nhưng hoàn toàn không chạm vào bản thân. Chỉ ánh mắt thôi đã khiến hắn như lên đỉnh trong tâm trí.
— "Cấp 3: phản xạ bản năng."
Hùng ra hiệu, và một màn hình lớn phía sau bật sáng. Hiện lên hình ảnh chính hắn — đang bước tới từ từ, cởi áo… bằng hiệu ứng đặc biệt. Ngay lập tức, gã trộm bò bằng tay và đầu gối đến sát màn hình, liếm lên hình ảnh đó như khao khát được chạm vào.
Hùng nhìn xuống khán giả:
— "Quý vị thấy chưa? Chỉ cần lập trình đúng, một cơ thể cứng rắn nhất cũng trở thành một nô lệ mềm mại nhất."
Tiếng vỗ tay vang lên, cùng tiếng thì thầm đầy thèm khát.
— "Nếu quý vị muốn sở hữu một 'Thể Xác' riêng… đừng rời khỏi buổi đấu giá sau nửa đêm."
Hùng mỉm cười.
Còn tên trộm? Hắn đã quên mình từng là ai. Giờ đây, với ánh mắt đen ngòm và cơ thể rung động vì thôi miên, hắn chỉ biết một điều: trình diễn để được chủ nhân khen thưởng… và chạm tới cơn khoái cảm tiếp theo.
Khi những tràng vỗ tay cuối cùng vang lên trong không gian mờ ảo, Hùng giơ một tay lên ra hiệu im lặng. Vòng đèn thôi miên giữa trần khựng lại, ánh sáng đổi từ vàng sang xanh lam lạnh lẽo. Không khí như đặc lại, căng đầy chờ đợi.
— "Bây giờ..." — Hùng cất giọng, chậm rãi — "Chúng ta sẽ chứng kiến một điều đặc biệt. Tôi sẽ giải mã thôi miên cho Thể Xác Số Bảy... đưa hắn trở lại nhận thức tự do — và rồi... sẽ đưa hắn quay về trạng thái nô lệ, chỉ bằng một từ."
Khán giả nín thở.
Hùng bước xuống, tiến tới gần tên trộm — gã vẫn đang quỳ, thở dốc, cơ bắp căng lên như chờ đợi lệnh kế tiếp.
Hùng đưa tay đặt lên trán hắn, ngón cái chạm nhẹ vào giữa hai chân mày.
— "Mở khóa tâm trí."
Một tiếng tách nhẹ vang lên, như tiếng đồng hồ đảo chiều.
Đôi mắt đen sì của tên trộm dần dần biến đổi. Tròng trắng trở lại. Gương mặt hắn tái dần… ánh nhìn ngơ ngác.
— "Tôi… mình… đang ở đâu?" — Hắn lắp bắp, hai tay che lấy thân thể trần trụi — "Tôi… tôi không phải ở đây… tại sao… tôi không nhớ gì cả?"
Hắn lùi lại, đôi mắt tràn đầy sợ hãi, cơ bắp căng cứng, tay run rẩy. Như một con thú vừa tỉnh dậy khỏi giấc mơ đầy nhục cảm.
Khán giả chăm chú quan sát. Vài người nín thở. Có người bật cười khẽ.
Hùng đứng trước hắn, không vội vàng. Chỉ thở nhẹ, rồi nói bằng một giọng thấp, mượt như nhung:
— "Quỳ."
Ngay lập tức, toàn thân tên trộm giật mạnh. Mắt hắn trợn lên, rồi tròng trắng lại tan biến, thay vào đó là màu đen tuyền sâu thẳm như vực thẳm.
Hai đầu gối đập xuống sàn như bị kéo bởi một lực vô hình.
— "Chủ nhân…" — Hắn thở ra, môi hé mở, đôi tay tự động siết sau lưng — "… xin được phục tùng."
Khán giả đồng loạt rên nhẹ. Cảnh tượng ấy… vừa hoang dại, vừa tuyệt đối đầy kích thích.
Hùng bước lại, ngồi xuống ghế đối diện, chân bắt chéo. Ánh mắt hắn sắc như lưỡi dao cắt qua cơ thể nô lệ đang run rẩy.
— "Và đó, thưa quý vị… là một tâm trí đã bị khóa lại vĩnh viễn. Dù được đánh thức… chỉ cần một từ, một ánh nhìn… hắn sẽ lại trở về trạng thái sâu nhất, bản năng nhất."
Một người khách trong hàng ghế đầu giơ tay hỏi:
— "Có thể cho hắn phản ứng với một từ khoá ngẫu nhiên không?"
Hùng mỉm cười.
— "Tất nhiên. Hãy thử nói từ: nến."
Người khách cất tiếng:
— "Nến."
Tên trộm quằn quại, đầu ngửa ra sau, miệng hé ra rên rỉ. Cơ thể bắt đầu ướt đẫm mồ hôi. Hắn bò sát sàn, liếm lên mặt đất, như đang tìm kiếm hương của nến mà Hùng đã đốt lúc trước.
— "Hắn giờ được gắn với lệnh hành vi bằng ký ức mùi. Pheromone. Từ ngữ. Ánh sáng. Một con búp bê hoàn hảo."
Buổi trình diễn kết thúc bằng tiếng chuông ngân dài và ánh đèn mờ nhòe tan dần.
Tên trộm — hay đúng hơn, nô lệ cơ bắp số Bảy — vẫn quỳ gối, đắm chìm trong sự phục tùng, chờ mệnh lệnh tiếp theo.
Sau buổi trình diễn ngoạn mục, không khí trong khán phòng vẫn còn đầy dư âm. Khán giả thầm thì, một số bắt đầu ghi chép, số khác thì đỏ mặt, run tay cầm ly rượu. Nhưng rồi một giọng nói vang lên — lạnh lùng, đầy nghi ngờ:
— "Tôi không tin. Tất cả chỉ là diễn kịch thôi."
Mọi ánh nhìn đổ dồn về phía hàng ghế giữa. Một người đàn ông trung niên mặc vest trắng đứng lên. Hắn tên Lộc — một thương nhân giàu có, chuyên buôn đồ cổ, nổi tiếng cứng đầu và không tin vào những gì "không sờ được".
— "Tôi muốn thử với người của tôi. Một gã trai tôi thuê theo hộ tống mấy hôm nay. To cao, cơ bắp, từng là võ sĩ MMA. Hắn không dễ bị lay chuyển đâu."
Hùng nhướng mày, khoé môi nhếch nhẹ:
— "Mời anh ta lên."
Lộc ra hiệu, và từ cửa sau, một chàng trai bước vào.
Hắn là hiện thân của sức mạnh thô ráp: cao hơn 1m9, vai rộng như cánh cổng sắt, cơ bắp nổi rõ dưới lớp áo phông bó sát màu xám. Đầu cạo trọc, ánh mắt lạnh lùng, quai hàm bạnh ra như sẵn sàng đấm gãy bất kỳ ai.
— "Tên nó là Kỳ." — Lộc nói — "Nếu cậu có thể điều khiển được hắn, tôi sẽ tin."
Hùng không nói gì. Hắn chỉ đứng dậy, tiến lại gần Kỳ. Hai người đối diện nhau — cao ngang nhau, nhưng khí chất hoàn toàn khác biệt.
Hùng giơ tay lên, lắc nhẹ một quả lắc bạc.
— "Em sẽ không thấy gì ngoài chuyển động… và tiếng nói của ta…"
Kỳ bật cười khinh miệt:
— "Tôi không sợ mấy trò ảo thuật này đâu."
— "Nhưng cơ thể em thì không biết nói dối."
Quả lắc bắt đầu đung đưa.
Lúc đầu, Kỳ chỉ nhíu mày. Nhưng rồi… đôi mắt hắn dần chậm lại. Căng thẳng trên mặt giãn ra. Cơ bắp đang siết chặt bắt đầu thả lỏng. Ngực hắn phập phồng.
Hùng ghé sát tai hắn, thì thầm:
— "Em nghe rõ ta. Mỗi lời nói của ta là một sợi dây quấn quanh trí óc em. Thở sâu đi… nghe tiếng tim em đập theo nhịp của quả lắc…"
Bộp… bộp… bộp…
Ánh đèn chuyển dần sang màu cam ấm.
Kỳ đứng im, mồ hôi bắt đầu rịn trên trán. Tay buông thõng. Ánh mắt mờ đi.
Lộc nhíu mày:
— "Kỳ! Mày làm gì vậy? Tỉnh lại!"
Hùng ra hiệu cho Lộc im lặng. Hắn thì thầm:
— "Nghe giọng chủ nhân… nói tên em đi."
Kỳ lắp bắp, chậm rãi:
— "Em… là… Kỳ…"
— "Không, em không còn tên. Em là 'Thể Xác Mười Ba'."
— "… Em… là… Thể Xác… Mười Ba…"
Toàn bộ khán phòng nín lặng.
Hùng quay sang Lộc:
— "Anh còn muốn kiểm tra gì nữa không?"
Lộc không đáp. Trán hắn đổ mồ hôi.
Hùng quay về phía Kỳ — giờ đang đứng thẳng, hai mắt mở lớn, đen như mực tàu.
— "Quỳ."
Rầm.
Gã trai lực lưỡng đổ gối ngay giữa sân khấu.
— "Liếm mũi giày ta."
Không chần chừ, không kháng cự. Gã từ từ cúi xuống, đầu lưỡi lướt trên da bóng loáng.
Hùng quay lại phía khán giả, ánh mắt sắc như dao cắt:
— "Mỗi người đều có một cánh cửa trong tâm trí. Vấn đề chỉ là… tôi có chiếc chìa khóa phù hợp hay không."
Và rõ ràng, hắn luôn có.
Lộc ngồi phịch xuống ghế, hai tay nắm chặt thành ghế như không tin vào mắt mình. Trên sân khấu, chàng trai mà hắn từng tự hào thuê để hộ tống — giờ đang quỳ gối, liếm mũi giày của Hùng như một con chó ngoan, ánh mắt đen tuyền, tràn đầy phục tùng.
Khán giả bắt đầu thì thầm, một vài người nhìn Lộc đầy thích thú… hoặc khinh bỉ. Một kẻ từng tự xưng lý trí, giờ đang bị chính niềm tin của hắn phản bội.
Hùng không quay lại. Hắn chỉ đưa tay vuốt nhẹ lên đầu "Thể Xác Mười Ba", như khen thưởng một chú thú cưng ngoan ngoãn, rồi nhìn thẳng xuống chỗ Lộc đang ngồi:
— "Muốn cứu cậu ta không?"
Lộc giật mình.
— "T… tất nhiên! Trả hắn lại cho tôi!"
— "Được thôi. Nhưng theo luật của Nhà Thôi Miên… chủ cũ phải thay thế chỗ của nô lệ."
Khán phòng nín lặng.
Lộc đứng phắt dậy, toan phản đối, nhưng Hùng đã tiến xuống từng bậc sân khấu, đôi mắt sáng rực trong bóng tối như một con thú săn mồi.
— "Anh nghĩ tôi chỉ thôi miên mấy kẻ cơ bắp? Không, Lộc… tôi còn giỏi hơn khi bẻ gãy những kẻ cứng đầu. Anh có bao giờ tự hỏi tại sao mình đến đây không? Ai đưa thư mời? Ai chọn ghế anh ngồi?"
Lộc mở to mắt.
— "Anh đã bị dẫn dụ đến đây… từng bước… từng lựa chọn… đều do tôi gợi ý trong tâm trí anh suốt ba tháng qua."
— "Không… không thể…"
— "Và giờ, tôi chỉ cần nói một từ."
Hùng ghé sát tai Lộc, thì thầm:
— "Mở khóa."
Đôi mắt Lộc giật mạnh. Cả thân hình hắn đông cứng, rồi run rẩy.
Như một con rối bị kéo dây, Lộc bước lên sân khấu, ánh mắt đờ đẫn. Hắn dừng lại cạnh Kỳ — người đàn ông lực lưỡng vẫn đang quỳ gối, yên lặng chờ mệnh lệnh. Giờ thì cả "ông chủ" và "thuê bao" đều đứng song song, như hai mô hình đang chờ được lập trình.
Hùng quay ra phía khán giả:
— "Cả hai đều bị thôi miên. Nhưng một người là cơ thể… và một người là trí tuệ. Chúng ta sẽ lập trình lại từng thứ một…"
Hắn quay sang Lộc.
— "Lộc. Từ giờ, mỗi khi nghe tiếng chuông, anh sẽ cảm thấy cần phải hôn chân người mình từng khinh thường. Như là một cách xin lỗi… vì đã hoài nghi."
Leng keng.
Âm thanh nhẹ như chuông gió vang lên.
Lộc quỳ xuống ngay lập tức. Mắt nhắm nghiền, môi run rẩy áp sát mũi giày của chính Kỳ — người từng là "thuộc hạ" của hắn.
Một tiếng thở gấp vang lên từ khán giả. Cảnh tượng đó… quá đẹp, quá điên rồ, quá hoàn hảo.
Hùng mỉm cười mãn nguyện. Hắn bước lùi lại, ngồi xuống ngai của mình ở giữa sân khấu, vắt chân, nâng ly rượu đỏ như máu.
— "Thể Xác Mười Ba. Trí Tuệ Mười Ba. Giờ các ngươi là một cặp song hành. Và là của ta."
Hai nô lệ quỳ gối, đầu cúi sát sàn, đồng thanh:
— "Vâng… thưa chủ nhân."