Bức Tượng Sống Ở Phố Đi Bộ
Tối hôm ấy, tôi đi dạo hóng gió ở phố đi bộ, nơi ánh đèn lấp lánh và những âm thanh rộn ràng vây quanh. Dân tình tấp nập, các màn trình diễn đường phố mọc lên như nấm sau mưa: từ những chàng trai nhảy breakdance điêu luyện cho đến các nghệ sĩ thổi kèn saxophone như đang gọi hồn ai đó về.
Tôi – một huấn luyện viên thể hình, đồng thời là vận động viên từng thi đấu quốc tế – cao to, cơ bắp cuồn cuộn, gương mặt được ví như “trai Hàn phiên bản gym” – dừng lại khi thấy một đám đông tụ lại quanh một người đàn ông mặc vest đen, đội mũ chóp rộng và cầm theo một chiếc đồng hồ quả quýt lắc qua lắc lại.
“Thôi miên đường phố?” – tôi nhếch môi cười. Trò này tôi thấy trên mạng cả trăm lần, không tin lắm. Nhìn mấy người xung quanh đứng bất động như bị “tắt công tắc”, rồi có anh thì gáy như gà, chị thì sủa như chó, tôi vừa buồn cười vừa có chút tò mò.
Bất ngờ, nhà thôi miên quay sang tôi, chỉ tay mời:
“Anh bạn, cơ thể cường tráng thế kia, dám thử không?”
Tôi khoanh tay, bước lên, vẫn nở nụ cười nửa miệng:
“Thử thì thử. Để xem anh làm được gì tôi.”
Chỉ vài câu hỏi, vài cái phẩy tay chậm rãi trước mặt, giọng nói của ông ta như trườn vào não tôi. Mắt tôi nặng dần, chân mềm nhũn. Cả thế giới dường như trôi tuột đi… và rồi… tôi rơi vào trạng thái không còn kiểm soát.
Tiếng nhà thôi miên vang lên như lệnh lập trình:
“Bây giờ… anh là một bức tượng cơ bắp. Một tác phẩm nghệ thuật sống. Đứng yên. Cười tự tin. Hãy khoe cơ bắp của anh đi.”
Tôi… làm theo. Ngực ưỡn ra, tay giơ lên uốn cong tạo dáng như trong cuộc thi thể hình. Từng thớ cơ cuồn cuộn phô diễn dưới ánh đèn đường. Mọi người ồ lên, xúm lại chụp ảnh, quay clip. Có người còn... chạm thử như kiểm chứng đây có phải người thật không. Tôi vẫn cười, vẫn giữ dáng. Ý thức trôi lửng lơ, như tôi biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng không thể cưỡng lại.
Gã thôi miên đi quanh tôi, giọng hào hứng:
“Chụp ảnh với tượng cơ bắp sống! Mỗi lần sờ tay phải lì xì ít nhất 10k nha!”
Tiếng tiền rơi vào mũ, tiếng cười vang vọng. Tôi – một huấn luyện viên từng không tin vào mấy trò tâm linh – giờ đang là món đồ chơi kiếm tiền cho gã thôi miên lạ mặt.
Mãi đến khi ông ta đếm đủ tiền, búng tay một cái, tôi mới từ từ tỉnh lại. Cơ thể nhẹ bẫng, đầu óc như vừa tỉnh dậy sau một giấc mơ trêu ngươi. Đám đông vẫn vỗ tay, còn tôi thì... đứng hình.
Tôi nhìn ông ta. Ông ta chỉ cười:
“Cảm ơn bức tượng cơ bắp. Nếu cần hợp tác lâu dài, tôi có gói chia doanh thu.”
Tôi rời phố đi bộ sau màn “trình diễn bất đắc dĩ”, quay trở lại nhà ga. Đêm muộn. Ga vắng ngắt như thể cả thành phố đã ngủ quên. Chỉ còn một chuyến tàu cuối cùng, đèn vàng mờ hắt xuống sân ga trống trải.
Tôi bước tới băng ghế, ngồi xuống, thở dài. Cảm giác nhức đầu còn vương lại sau màn thôi miên kỳ quái ban nãy. Tôi tự trấn an: “Chắc chỉ là ảo giác, một chiêu trò tâm lý. Không thể nào…”
“Tách.”
Một tiếng búng tay nhỏ vang lên sau lưng, nhẹ thôi, nhưng như kim đâm thẳng vào trung tâm não bộ. Mắt tôi mờ dần. Tay chân cứng đờ. Toàn thân thả lỏng, rơi tự do vào bóng tối vô thức.
Tôi đứng dậy, nhưng không phải theo ý muốn. Mọi chuyển động bỗng rập khuôn như một con rối không dây. Trong màn đêm loang lổ ánh đèn ga, gã thôi miên bước ra từ góc tối. Vẫn bộ vest đen đó, vẫn ánh mắt sâu hoắm như không có đáy.
Gã cúi sát mặt tôi, kiểm tra mắt tôi bằng đèn pin, nhìn thật kỹ đồng tử đang giãn rộng như mất kiểm soát. Gã gõ vào thái dương tôi, nghiêng đầu lắng nghe như một bác sĩ bệnh hoạn.
“Phản ứng sâu. Rất tốt,” gã lẩm bẩm. “Anh là một mẫu tuyệt vời.”
Tôi cảm nhận được những ngón tay lạnh ngắt lướt qua hàm, cổ, ngực, như đang đo đạc thứ gì đó. Nước dãi rỉ ra khóe môi, tôi chẳng thể khép miệng.
“Cơ bắp mạnh mẽ, hệ thần kinh phản hồi hoàn hảo. Một bức tượng biết thở. Nhưng không chỉ để trình diễn…”
Gã đặt tay lên vai tôi, đẩy nhẹ. Tôi bước theo, không cưỡng lại. Hai người, một tỉnh một bị điều khiển, đi sâu vào bóng tối cuối sân ga – nơi không còn ánh đèn, nơi tiếng loa tàu đã im lặng, nơi mà không ai chứng kiến.