"Giấc Ngủ Của Gã Khuân Vác"
Dũng — chàng trai 27 tuổi, là công nhân khuân vác ở kho hàng lớn ngoài thành phố. Hắn cao to, nước da nâu sậm vì nắng, vai u thịt bắp, ngực rộng như cánh cửa gỗ lim. Mỗi lần hắn khom lưng nhấc thùng hàng nặng, cơ bụng sáu múi lại siết lại rắn chắc, từng giọt mồ hôi lăn dài trên cổ xuống khe ngực dày.
Thời gian gần đây, Dũng mắc chứng mất ngủ kỳ lạ. Cứ tối đến, dù mệt nhoài người, hắn cũng chỉ nằm trừng trừng, thần trí mông lung, như có ai thì thầm gọi tên mình trong bóng tối. Theo lời anh em trong xưởng, hắn tìm đến một phòng khám tư — nơi người ta đồn đại có thầy chuyên "điều trị bằng thôi miên".
Căn phòng lạnh mát, ánh đèn vàng dịu nhẹ. Người bác sĩ – một gã đàn ông lịch lãm mặc áo blouse trắng, chỉ mỉm cười khi thấy Dũng bước vào. Ánh mắt gã sáng quắc, như xuyên thẳng vào tâm trí Dũng.
"Em cứ nằm xuống giường đi, thả lỏng hết người ra... Tôi sẽ giúp em tìm lại giấc ngủ," giọng hắn êm như mật.
Dũng nằm ngửa, cơ thể to lớn làm chiếc giường như nhỏ hẳn lại. Bàn tay bác sĩ khẽ lướt trên trán hắn, di chuyển chậm chạp, như vẽ thành từng vòng tròn vô hình.
"Nhắm mắt... chỉ nghe tiếng tôi... chỉ còn tiếng tôi..."
Dũng cảm thấy mí mắt nặng trĩu. Cơ thể hắn, quen vận động nặng nhọc, nay bỗng dưng mềm oặt, như tan ra thành nước. Hắn cố cựa quậy, nhưng cơ bắp cứ dần cứng đờ trong một trạng thái nửa tỉnh nửa mê.
"Thả lỏng hơn nữa... thở sâu... sâu nữa..."
Giọng nói kia như cơn sóng vỗ dội vào não Dũng, cuốn sạch mọi ý thức. Cảm giác tê rần bắt đầu lan từ ngón tay, rồi tới bắp đùi, bụng dưới. Hắn nghe rõ cả hơi thở nặng nề của mình, và... nhận ra một cơn cương cứng đang từ từ dựng lên trong quần lao động thô ráp.
Mồ hôi túa ra trên trán, ngực hắn phập phồng. Trong tiềm thức mơ màng, Dũng thấy mình đang quỳ trước gã bác sĩ, hai tay thả thõng, mắt mở to, tròng trắng dần chìm trong màu đen đặc.
"Cương cứng cũng là một phần thôi miên sâu," tiếng thì thầm của gã bác sĩ chạm thẳng vào tai Dũng. "Cơ thể em chỉ biết nghe theo mệnh lệnh thôi..."
Hắn không thể phản kháng. Một tay gã đặt lên ngực Dũng, ấn nhẹ, và chỉ cần thế, cả thân hình lực lưỡng của gã khuân vác run lên bần bật, chiếc quần căng phồng như muốn nổ tung. Dũng chỉ còn biết thở hổn hển, đầu óc trắng xóa, hoàn toàn chìm vào bàn tay điều khiển của kẻ thôi miên.
Dũng nằm bất động trên giường, chỉ còn da thịt rịn mồ hôi dưới ánh đèn mờ. Gã bác sĩ — với nụ cười lạnh nhạt — từ từ lôi ra từ túi áo một sợi dây bạc mảnh, đầu dây đong đưa một quả lắc kim loại tròn bóng loáng.
"Nhìn vào đây, Dũng..."
Giọng hắn nhỏ nhẹ, trơn tru như rót mật, nhưng lại trĩu nặng sức ép khiến toàn bộ cơ bắp Dũng tự động siết chặt rồi thả lỏng theo từng nhịp dao động.
Con lắc đung đưa trước mặt.
Trái... phải... trái... phải...
Dũng cố nhắm mắt lại, nhưng đồng tử hắn đã giãn rộng tối đen, như hai vũng nước sâu không đáy. Nước dãi bắt đầu trào ra từ khóe miệng, chảy lặng lẽ xuống dọc cằm rồi trượt qua cổ, rịn thành một dòng mỏng chảy vào khe ngực săn chắc đang phập phồng vì khó thở.
Hắn — bác sĩ — đứng nhìn không chớp mắt.
Ánh mắt hắn sáng rực như thợ săn thưởng thức con mồi đã sa lưới.
"Em nhìn xem..."
Giọng hắn trầm khàn, ngón tay chậm rãi gõ nhẹ vào quả lắc như thêm thôi thúc.
"Ngay cả cơ thể em cũng không thể chống lại thôi miên. Cứng hết cả lên rồi."
Dũng cứng ngắc, không chỉ vì thôi miên. Phần thân dưới của hắn dựng cộm rõ rệt dưới lớp quần lao động thô ráp, đập nhịp từng cơn cùng nhịp tim hỗn loạn.
Một giọt nước dãi khác lại chảy xuống.
Hắn cúi xuống, vuốt nhẹ dọc từ cằm Dũng xuống ngực, rồi thản nhiên lướt qua đầu ngực ửng đỏ vì kích thích.
"Tốt... rất tốt... Cơ thể em đã hoàn toàn thuộc về tôi."
Bàn tay của gã không vội vã. Hắn như đang tận hưởng từng phản ứng vô thức của gã công nhân lực lưỡng trước sức mạnh thôi miên hoàn toàn khống chế, chỉ còn biết run lên, thở dốc, và cương cứng bất lực trong vòng tay kẻ điều khiển.
Bàn tay lạnh của gã bác sĩ mở nắp một chai dầu bóng. Hương thơm nhè nhẹ tràn ngập không khí, ngọt ngào nhưng nặng mùi như thôi miên thêm một lớp nữa vào ý thức tê dại của Dũng.
"Thả lỏng ra... Em chỉ cần cảm nhận thôi..."
Gã đổ dầu trực tiếp lên ngực Dũng. Từng dòng chất lỏng ấm nóng tràn qua từng múi cơ săn chắc, rịn xuống khe bụng sáu múi sâu hoắm.
Gã không dùng khăn, cũng không nhanh chóng. Đôi tay gân guốc của hắn từ tốn miết từng thớ thịt rắn, từ ngực, bả vai cho tới bụng dưới, nơi đã dựng cộm đau nhức.
Dũng thở dốc, cơ thể giật khẽ theo từng cú vuốt ve. Mồ hôi trộn với dầu, khiến thân hình hắn bóng lưỡng, sáng loáng như một pho tượng đồng ướt át, phập phồng dưới ánh đèn vàng dịu.
Con lắc vẫn đong đưa trước mắt.
Trái... phải... trái... phải...
"Mắt em dán chặt vào con lắc..."
Giọng hắn rót thẳng vào tai Dũng, dày đặc như keo dính.
"Chỉ còn nó thôi... Mắt em mở to ra, để tôi thấy hết sự phục tùng của em."
Dũng không nhắm được mắt nữa. Đồng tử hắn mở trừng trừng, đen kịt, ánh sáng quả lắc phản chiếu trong mắt như hai hố sâu lấp lánh. Nước dãi vẫn rịn ra từ miệng, trượt dài xuống ngực đầy dầu, quyện vào da thịt ướt át.
Cảm giác nóng ran từ bụng dưới dồn lên.
Như một cơn sóng không thể chống lại, nó cuộn trào trong bụng Dũng.
Hắn rên rỉ khe khẽ, tiếng rên bất lực và tuyệt vọng.
Gã bác sĩ chỉ thì thầm thêm một câu:
"Giờ... chỉ cần nhìn vào con lắc... và xuất ra cho tôi."
Ngay lúc ấy — như bị kích hoạt bởi mệnh lệnh từ sâu thẳm — Dũng gồng cứng người. Cơ bắp bóng lưỡng căng ra, bụng dưới siết chặt.
Và rồi...
Từng cơn bắn mạnh, ướt đẫm quần lao động thô kệch.
Dũng thét lên nghẹn ngào, toàn thân co giật dữ dội trong khoái cảm vừa nhục nhã vừa trống rỗng.
Mắt hắn vẫn mở to, hoàn toàn khóa chặt vào con lắc, hoàn toàn nô lệ cho giọng nói và bàn tay của kẻ thôi miên.
Hắn — bác sĩ — chỉ cười khẽ, đưa tay chùi dòng tinh dịch ướt đẫm rồi thoa tiếp vào cơ bụng ướt dầu bóng loáng của Dũng, chuẩn bị cho những trò chơi sâu hơn.
Tiếng gõ cửa nhẹ vang lên.
Gã bác sĩ nở nụ cười, vẫn đung đưa quả lắc đều đặn trước mắt Dũng — gã công nhân đang nằm ướt sũng dầu bóng, thân hình vạm vỡ căng cứng, quần lao động thô ráp đã ướt đẫm tinh dịch.
Cánh cửa mở ra. Một gã đàn ông khác bước vào, ăn mặc giản dị nhưng ánh mắt sắc bén như lột trần mọi thứ trong phòng.
Hắn liếc qua cảnh tượng trước mắt — Dũng đang nằm ngửa, mắt mở trừng trừng, đồng tử đen kịt, nước dãi còn lấp lánh nơi khóe miệng, cơ thể bóng nhẫy dầu, vẫn khẽ run rẩy dưới ánh đèn.
"Ồ..."
Gã mới đến bật cười, tiếng cười trầm thấp chứa đầy vẻ thích thú.
"Đồ chơi mới của ông à? Hình như tôi đến trễ rồi nhỉ..."
Hắn chậm rãi tiến lại gần, cúi xuống nhìn Dũng từ đầu tới chân.
"Mới đó mà đã xuất tinh mất rồi."
Gã bác sĩ chỉ nhếch mép cười, không đáp, tay vẫn nhịp nhàng lắc quả lắc bạc qua lại ngay trước mặt Dũng.
"Dũng..."
Giọng bác sĩ vang lên, đều đều như thôi miên sâu hơn.
"Em đang nghe tôi rất rõ... phải không?"
Dũng không thể trả lời. Miệng hắn chỉ phát ra vài tiếng rên nhỏ vô thức, ánh mắt vẫn dán chết vào quả lắc đong đưa.
Gã bác sĩ cúi thấp, thì thầm ngay sát tai Dũng, cố tình để hơi thở ấm nóng phả vào vành tai hắn:
"Chàng trai lực lưỡng như em... có thể xuất tiếp mà, đúng không?"
"Nghe lệnh tôi... cơ thể em sẽ tự động cứng lên lần nữa... và bắn ra lần nữa... chỉ vì em là món đồ chơi dễ thương nhất."
Gã bạn đứng bên cạnh cười khẽ, ánh mắt nhìn chằm chằm vào phần bụng dưới đang giật giật của Dũng.
Quả nhiên — dù vừa mới bắn xong, phần thân dưới của Dũng, dưới lớp quần ướt đẫm, đang bắt đầu ngóc dậy lần nữa.
Không chống cự. Không ý thức.
Chỉ có phản xạ sinh học tuyệt đối trung thành với giọng nói thôi miên kia.
Gã bác sĩ đưa quả lắc đến sát hơn, làm cho ánh bạc phản chiếu thẳng vào hai con mắt đen ngầu của Dũng.
"Xuất tiếp đi, Dũng... Xuất thật nhiều cho bọn tôi xem em ngoan thế nào."
Gã bạn phá lên cười, thậm chí còn thản nhiên lấy điện thoại ra quay lại cảnh tượng đó — gã công nhân lực lưỡng đang bị thôi miên đến mức tự động phục tùng, mắt mở trừng trừng, cơ thể run rẩy, chuẩn bị nổ tung lần nữa chỉ vì một câu lệnh.
Không khí trong phòng đặc quánh dục vọng và quyền lực tuyệt đối.
Cả hai gã đàn ông bật cười sảng khoái, tiếng cười vang vọng khắp căn phòng nhỏ, như vỗ vào từng múi cơ bóng nhẫy đang co giật dưới ánh đèn.
Dũng, hoàn toàn trần trụi trước ánh mắt và giọng nói thôi miên, không còn là gã công nhân kiêu hãnh nữa — chỉ là một món đồ chơi ướt át, cương cứng và run rẩy dưới quyền kiểm soát tuyệt đối.
Gã bạn kia, trong lúc cười, đột nhiên mạnh dạn tiến đến sát giường.
Hắn giơ tay — chát! — một cái tát mạnh giáng thẳng vào má Dũng.
Âm thanh vang lên rõ ràng trong không gian ngột ngạt.
Đầu Dũng bị hất sang một bên, dầu bóng trên da loang thêm, ánh lên một màu bóng ướt dưới ánh đèn.
Ngay khoảnh khắc ấy — như phản ứng cuối cùng trước cú sốc bất ngờ — phần thân dưới của Dũng giật mạnh, và một lần nữa, tinh dịch phun vọt ra không kìm lại nổi.
Một dòng trắng đục văng thẳng vào mặt gã bạn, tạt ngang qua má và cằm hắn.
"Địt mẹ!"
Gã chửi thề, lùi lại, lau mặt bằng tay áo, nhưng thay vì giận dữ, hắn lại phá lên cười khoái trá:
"Thằng này đúng là máy bắn tinh rồi! Mới vỗ nhẹ mà đã không chịu nổi."
Gã bác sĩ chỉ cười khẽ, vẫn lắc nhè nhẹ quả lắc bạc trước mặt Dũng, giữ cho đôi mắt đen ngầu đó dán chặt vào chuyển động mê hoặc.
"Tôi đã lập trình nó như thế rồi," gã bác sĩ nói giọng tự hào.
"Bất cứ kích thích nào cũng chỉ khiến nó phục tùng sâu hơn."
Gã bạn thở ra một hơi dài, rồi nhìn quanh như sực nhớ điều gì:
"À phải rồi... Hôm nay tôi đến để nhờ ông kiểm tra giúp cho thằng cháu trai."
Gã lấy điện thoại ra, lướt nhanh rồi giơ màn hình lên trước mặt bác sĩ.
Trên đó là hình một chàng trai trẻ, thân hình cực kỳ lực lưỡng — bắp tay cuồn cuộn, bụng sáu múi sắc nét, ngực nở to, làn da rám nắng mịn màng như thớ gỗ được đánh bóng.
"Thằng nhóc chuẩn bị thi giải thể hình quốc gia. Cần ông 'chỉnh sửa' cho nó một chút trước khi lên sàn."
Ánh mắt gã sáng lên, miệng nhếch thành nụ cười hiểm độc.
"Nhưng mà..."
Hắn liếc qua Dũng, gương mặt vẫn còn dính tinh dịch, mắt thì đờ đẫn vô hồn.
"Tôi nghĩ mình nên tận hưởng trò này một chút trước... trước khi xử thằng cháu."
Gã bác sĩ bật cười, quay lại vuốt nhẹ lên cằm Dũng, như vuốt ve một món đồ chơi quý giá.
"Còn nhiều trò để em ấy phục vụ chúng ta mà..."
Giọng hắn như rót vào không khí, mang theo lời hứa đầy nhục nhã và tuyệt đối áp đảo.
Gã bác sĩ liếc mắt trao đổi với người bạn, rồi cúi xuống thì thầm sát tai Dũng, giọng trầm đặc như thôi miên:
"Dũng... giờ em sẽ dùng chính cánh tay cơ bắp của mình... để phục vụ bọn tôi. Ngoan nào."
Dũng, như một con rối bị điều khiển hoàn toàn, khẽ rùng mình dưới lớp dầu bóng loáng.
Cơ thể hắn, từ bắp tay rắn chắc đến đôi vai rộng lớn, bắt đầu chuyển động một cách chậm chạp, cứng ngắc nhưng tuyệt đối phục tùng.
Gã bác sĩ kéo khóa quần xuống, để lộ phần hạ thể đã cứng ngắc, hừng hực thèm khát. Gã bạn cũng không chần chừ làm theo, ánh mắt sáng rực lên vì háo hức.
"Đi nào, đồ chơi của chúng tôi..."
Gã bạn cười khẩy, tóm lấy cổ tay to bè của Dũng, kéo nó lên.
Bàn tay chai sần, mạnh mẽ của Dũng bị đặt vào gốc dương vật của từng người, một trái, một phải.
Và rồi — dưới ánh đèn mờ, trong bầu không khí đặc quánh mùi tinh dịch và dầu bóng — hai cánh tay cơ bắp rắn chắc ấy bắt đầu cử động.
Nhịp nhàng. Lên... xuống... lên... xuống...
Gân cốt trên cánh tay Dũng nổi bật dưới lớp dầu bóng. Bắp tay tròn lẳn siết lại theo từng động tác, như thể chính thân thể hắn cũng đang bị ép buộc tận dụng từng múi cơ chỉ để làm công cụ mua vui.
Gã bác sĩ rên nhẹ, tựa đầu ra sau, tận hưởng cảm giác làn da thô ráp, cứng cáp của Dũng đang trượt lên xuống trên côn thịt nóng hổi.
Gã bạn thì cười phá lên, thỉnh thoảng vỗ nhẹ vào má Dũng, nhạo báng:
"Nhìn mặt nó đi... Mắt thì trừng trừng chết lặng... Mà tay thì không ngừng phục vụ. Đúng là nô lệ hoàn hảo."
Tinh dịch còn dính trên mặt Dũng nhỏ giọt xuống cằm, nhưng hắn không hề lau đi.
Chỉ chăm chăm cử động hai cánh tay săn chắc, như một cái máy được lập trình chỉ để làm hài lòng chủ nhân.
Những tiếng rên rỉ, tiếng da thịt cọ xát, và tiếng thở dốc trộn lẫn vào nhau, tạo thành một bản hòa âm dâm loạn trong căn phòng nhỏ.
Hai gã đàn ông, mỗi kẻ một bên, thi nhau thúc ép, kéo giật cánh tay Dũng mạnh hơn, nhanh hơn.
Mỗi lần gân tay Dũng nổi cuồn cuộn lên, mỗi lần nhịp vuốt mạnh mẽ, là một lần sự nhục nhã khắc sâu thêm vào tâm trí hắn, dù hắn lúc này chỉ còn là một con rối vô hồn, một món đồ chơi cơ bắp bóng lưỡng phục vụ theo mệnh lệnh.
Gã bác sĩ nheo mắt nhìn cảnh tượng trước mặt — Dũng, gã công nhân lực lưỡng bóng loáng dầu, cánh tay săn chắc trượt lên xuống đều đặn, mắt mở trừng trừng vô hồn dưới ánh đèn mờ.
Gã bạn thở dốc, ánh mắt mỗi lúc một trở nên khát máu hơn.
Hắn nắm lấy cánh tay Dũng, ép chặt hơn, nhưng rồi bất ngờ buông ra.
"Đủ rồi," hắn nói, giọng khàn đặc dục vọng.
"Chơi thế này... phí mất cái thân thể tuyệt vời này."
Gã bác sĩ bật cười, gật đầu tán thành.
Hắn rút quả lắc bạc lại, cất đi trong túi áo, rồi vuốt nhẹ từ ngực bóng nhẫy của Dũng xuống tận bụng dưới.
"Dũng..."
Giọng hắn lại trầm sâu, thôi miên thấm vào từng tế bào da thịt Dũng.
"Giờ em sẽ để chúng tôi tận hưởng trọn vẹn em... bên trong em..."
Dũng không phản ứng.
Hắn vẫn quỳ đó, thở hổn hển, cơ bắp bóng dầu phập phồng vì căng cứng, nhưng ánh mắt thì hoàn toàn trống rỗng, ngoan ngoãn đón nhận từng lời ra lệnh.
Gã bạn không đợi thêm.
Hắn kéo phắt quần lao động thô kệch của Dũng xuống, để lộ cặp mông rắn chắc, rám nắng, đầy đặn như hai quả bóng cơ bắp được đẽo gọt hoàn hảo.
"Cái mông này... sinh ra là để phục vụ bọn tao."
Gã bạn cười khàn, liếm môi, rồi nhổ nước bọt lên tay, tự bôi trơn vội vàng.
Gã bác sĩ cũng chuẩn bị xong, đầu dương vật cương cứng đỏ au, gân guốc nổi bật.
Hắn đặt tay lên thắt lưng Dũng, ấn nhẹ.
"Quỳ thấp xuống, Dũng... Đưa mông lên cao cho bọn tôi."
Như một con búp bê trung thành, Dũng lập tức hạ thân mình xuống, chống tay trên giường, đẩy cặp mông cơ bắp bóng loáng lên cao, mời gọi.
Không ngượng ngùng.
Không cưỡng lại.
Chỉ có sự phục tùng tuyệt đối.
Gã bạn tiến đến trước, ép mạnh đầu dương vật vào khe mông rắn chắc ấy.
Một tiếng rên nghẹn vang lên khi hắn thúc sâu vào trong, cơ bắp siết chặt lấy hắn.
"Bịt chặt thật..."
Gã bạn rít qua kẽ răng, bắt đầu thúc mạnh hơn, nhịp nhàng đâm sâu vào cơ thể Dũng.
Gã bác sĩ cũng không chậm trễ.
Hắn vòng ra phía trước, kéo đầu Dũng áp sát vào phần hạ thể của mình, dí côn thịt nóng hổi ngay vào môi hắn.
"Dùng miệng em đi, Dũng... Ngậm lấy. Phục vụ như một nô lệ ngoan."
Dũng không chút do dự, hé miệng, để gã bác sĩ tống sâu vào, nghẹn ngào.
Khung cảnh dâm loạn đến cực độ: một gã công nhân bóng nhẫy dầu, thân hình lực lưỡng, đang bị đâm tới từ cả hai phía — mông bị đâm tới tấp, miệng bị chèn ngập, toàn thân run rẩy dưới những cú thúc bạo liệt.
Tiếng da thịt va chạm, tiếng thở dốc, tiếng rên rỉ trộn lẫn trong không khí sực nức mùi dục vọng.
Chỉ một lúc sau, gã bạn bấu chặt eo Dũng, gầm lên:
"Tao ra đây...!"
Một dòng tinh nóng hổi phụt mạnh vào bên trong Dũng, sâu đến tận ruột non.
Cơ bắp mông hắn co giật dữ dội, hút chặt lấy từng giọt tinh dịch.
Gần như cùng lúc, gã bác sĩ cũng ghì đầu Dũng sát chặt vào hạ thể mình, rên rỉ trong khoái cảm tột cùng, bắn từng luồng đặc quánh sâu vào cổ họng hắn.
Dũng, bị kẹp chặt từ cả hai phía, chỉ biết co giật nhẹ, mặc cho những dòng tinh dịch nóng bỏng tràn ngập cả bên trong lẫn bên ngoài thân thể mình.
Hắn vẫn quỳ đó — bất động, dầu bóng loáng, miệng hé mở, mông nhấp nhô — như một món đồ chơi dâm loạn được lấp đầy bởi chủ nhân.