Chương 0: Điều mới lạ.

Chương Giới Thiệu.

Ba năm trước, vào một buổi sáng tưởng chừng bình thường và sẽ lặp lại 1 cách nhàm chán như bao ngày khác, thế giới bỗng dưng có một sự thay đổi nhẹ. Khi mọi người cầm điện thoại lên, một ứng dụng kỳ lạ đột ngột xuất hiện trên màn hình chính. Không ai nhớ đã từng cài đặt nó, cũng không ai biết nó đến từ đâu. Ứng dụng ấy không có tên, không có biểu tượng quen thuộc nào. Một số người cố gắng xóa nó đi nhưng thất bại, trong khi những người khác, vì tò mò, đã bấm vào để khởi động nó.

Màn hình chính của ứng dụng đơn giản đến kỳ lạ - chỉ có một thanh tìm kiếm và hàng loạt ảnh thẻ của những con người xa lạ. Bên cạnh từng tấm ảnh là tên, số căn cước công dân và một dãy số khó hiểu như một mã thứ tự nào đó.

Từ Khắc, một cậu bé 15 tuổi, cũng không cưỡng lại được sự tò mò. Cậu vô thức bấm vào một bức ảnh ngẫu nhiên - một cô bé mà cậu có chút ấn tượng. Ngay lập tức, màn hình thay đổi. Trước mắt cậu là hình ảnh cô bé ấy, đang đứng giữa một cánh rừng rộng lớn. Ban đầu, cậu nghĩ đây chỉ là một đoạn video quay sẵn. Nhưng vài phút trôi qua, mọi thứ quá chân thực. Gió lay động từng tán lá, cô bé khẽ quay đầu như thể nhận ra có ai đó đang theo dõi mình.

Rồi đột nhiên - một sinh vật xuất hiện.

Nó trông giống một con sói, nhưng không hẳn. Quá lớn để gọi là sói, quá dữ tợn để là thứ thuộc về thế giới này. Nó lao đến, cặp mắt đỏ ngầu rực sáng trong màn hình điện thoại của Từ Khắc. Cô bé chưa kịp chạy. Một cú vồ, một tiếng hét vang lên, và máu loang đỏ cả khung hình.

Chiếc điện thoại rơi khỏi tay của Từ Khắc trong cơn hoảng loạn.

Từ Khắc giật mình, tim đập điên cuồng trong lồng ngực. Đây không thể nào chỉ là một đoạn video. Đây là thực tế.

Tim cậu đập thình thịch, mồ hôi lạnh túa ra. Nhưng sự tò mò - hay có lẽ là nỗi kinh hoàng - khiến cậu vội vàng nhặt nó lên. Màn hình vẫn sáng, hình ảnh vẫn tiếp tục.

Cô bé vẫn ở đó... hoặc ít nhất là những gì còn sót lại của cô.

Cơ thể nhỏ bé bị xé nát như một con búp bê rách nát. Tứ chi rời rạc, nội tạng lòi ra từ vết rách sâu hoắm trên bụng, cặp mắt đầy tơ máu vẫn trừng to mà không khép lại. Máu bắn tung tóe lên những tán lá, lan ra từ thi thể rời rạc nhuộm đỏ cả nền đất. Con quái vật - thứ sinh vật to lớn mang hình hài của sói nhưng vốn không phải sói - đang ngấu nghiến từng mảnh thịt còn sót lại. Từ Khắc nghẹn thở, đôi tay run rẩy siết chặt điện thoại, không thể nào dời mắt đi được.

Bất chợt, con quái vật khựng lại.

Nó ngẩng cái đầu với hàm răng đỏ thẫm nhuốm máu lên, đôi tai động đậy, đôi mắt đỏ ngầu đảo qua đảo lại như đang tìm kiếm thứ gì đó. Sự căng thẳng kéo dài trong vài giây... rồi đột nhiên-

Xoẹt!

Một bóng trắng lướt qua màn hình. Trong khoảnh khắc tiếp theo, đầu con quái vật nổ tung. Máu đen phun trào, hộp sọ vỡ vụn, xác nó văng xa liền mấy mét, đập mạnh vào thân cây trước khi rơi xuống đất như một đống thịt vô tri.

Từ Khắc chết lặng.

Thứ gì vừa giết con quái vật đó? Một nhát chém? Một phát đạn? Không, khi nhìn kỹ hơn, cậu nhận ra... đó là một khối băng khổng lồ.

Một tảng băng giữa một khu rừng?

Cậu còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì từ phía xa, một bóng người chậm rãi bước tới. Đó là một người đàn ông. Gương mặt anh ta bị bóng tối che khuất, nhưng có một thứ rất rõ ràng - cánh tay phải của anh ta hoàn toàn bị đóng băng. Hơi lạnh tỏa ra, những mảnh băng nhỏ rơi xuống đất khi anh ta hạ tay xuống, như thể chính anh ta là kẻ đã ném khối băng đó để kết liễu con quái vật.

Từ Khắc nuốt khan.

Cảnh tượng này quá phi lý, quá đáng sợ, quá... phi thực tế. Nhưng giữa cơn hoang mang đó, cậu lại không nhận ra rằng trên môi mình, một nụ cười nhẹ đang dần hiện ra. Nó không phải là nụ cười của sự nhẹ nhõm hay vui mừng. Không. Nó là một cảm giác sâu thẳm hơn, nguyên thủy hơn - như thể trong tiềm thức, cậu đang thích thú trước tất cả những gì vừa diễn ra.