Chương 13

Bữa sáng kết thúc trong một không khí êm ả. Cả ba chàng trai nhanh chóng thu xếp đồ đạc, chuẩn bị rời đi, nhưng trước khi ra cửa, họ đều không quên tạm biệt Thiên Bình.

Sư Tử vẫn không quên lướt qua cô một lần nữa. Đôi mắt sắc bén của cậu như muốn soi xét mọi động thái nhỏ nhất, không để sót bất kỳ chi tiết nào. Khi thấy Thiên Bình cũng chuẩn bị ra ngoài, Sư Tử không ngần ngại hỏi, giọng đầy nghi ngờ nhưng không mất đi vẻ lịch sự vốn có:

"Sao vậy, định đi đâu à?"

Thiên Bình quay lại, ánh mắt cô bình thản như mặt hồ tĩnh lặng. Đôi mắt xanh lá của cô không hề dao động, ánh lên một vẻ yên bình, không dấu vết lo âu hay vội vã.

"Em chỉ đi tham quan xung quanh khu vực thôi." - Cô trả lời ngắn gọn, nhưng câu nói ấy lại như một màn sương mờ, khó có thể nhìn rõ được ý nghĩa thực sự phía sau.

Sư Tử không vội truy hỏi thêm, chỉ gật nhẹ đầu, ánh mắt vẫn giữ nét sắc bén nhưng không tỏ ra nghi ngờ nữa. Cậu quay lại nhìn về phía hai người bạn đang chuẩn bị mọi thứ xong xuôi, ánh mắt có chút gì đó lơ đãng, như đang cân nhắc điều gì đó trong lòng.

Lúc này, Kim Ngưu và Bạch Dương đã chuẩn bị xong hết, không kiên nhẫn nữa, họ tiến lại gần, vỗ vai Sư Tử một cách nhẹ nhàng, nhưng giọng điệu lại có phần hối thúc:

"Đi học thôi, đừng lề mề nữa." - Bạch Dương nói, nháy mắt với Sư Tử, ra hiệu cho cậu đừng làm mất thêm thời gian.

Sư Tử liếc qua Thiên Bình một lần nữa, ánh mắt đầy suy tư nhưng không nói gì thêm. Cậu chỉ khẽ gật đầu rồi quay người theo Bạch Dương và Kim Ngưu, bước về phía cửa. Đoạn cửa nhẹ nhàng khép lại sau lưng ba người, tạo ra một tiếng "cạch" nhỏ.

Thiên Bình vẫn đứng đó một lúc, ánh mắt dõi theo bóng ba người họ khuất dần ngoài cửa, như thể đang ngẫm nghĩ điều gì đó. Sau một khoảng lặng, cô quay người, vặn nhẹ tay nắm cửa, bước ra ngoài một cách nhẹ nhàng. Mỗi bước đi của cô đều có vẻ thư thái, như thể không có gì phải vội vã. Cô hòa mình vào không gian xung quanh, chẳng mấy chốc đã biến mất trong ánh sáng ngoài cửa.

___

Dưới những tán cây, những chiếc lá khẽ lay động theo cơn gió nhẹ, không gian vắng lặng trên vỉa hè. Tiếng bước chân của ba chàng trai vang lên đều đặn, hòa cùng âm thanh rì rào của buổi sáng yên bình. Bầu không khí giữa họ vẫn giữ được sự nhẹ nhàng, như một dòng chảy không vướng bận sau bữa sáng, nhưng rồi, một câu nói đột ngột phá vỡ không gian tĩnh lặng ấy.

Bạch Dương huých nhẹ tay vào Kim Ngưu, đôi mắt tinh nghịch liếc sang cậu bạn bên cạnh:

"Ê, sáng nay hình như Sư Tử đã thay đổi cách xưng hô với Thiên Bình thì phải."

Kim Ngưu liếc nhanh Bạch Dương, không nói gì, nhưng trong mắt cậu thoáng hiện một chút nghi hoặc, như thể cũng đang tự hỏi về điều này. Bạch Dương không ngừng lại, giọng điệu đầy chế giễu:

"Lúc trước nó toàn gọi em ấy một cách sừng sỏ thôi, giờ thì sao? Đột nhiên đổi giọng điệu rồi à?"

Sư Tử nghe vậy thì nhíu mày, cảm giác có chút căng thẳng len lỏi vào không khí.

Cậu quay sang nhìn Bạch Dương, ánh mắt sắc lạnh, như lưỡi dao sắc bén chỉ trực chờ cắt đứt sự im lặng. Ánh mắt đó chỉ lóe lên trong chớp mắt, nhưng đủ để làm không khí căng thẳng lên.

Sư Tử không nói gì, chỉ khoác tay qua cổ Bạch Dương, siết nhẹ như một lời cảnh báo. Cử chỉ này tuy nhẹ nhàng nhưng đầy dứt khoát, mang theo sức nặng mà không phải ai cũng có thể dễ dàng bỏ qua. Giọng nói của cậu vẫn giữ vẻ bình thản, nhưng có một sự lạnh lùng rất rõ:

"Im đi, Bạch Dương."

Bạch Dương ngẩng đầu lên, bất ngờ bị siết chặt cổ, nhưng thay vì tỏ vẻ sợ hãi, cậu chỉ cười khẩy, nét mặt không đổi, như thể không hề bị tác động:

"Haha, mày làm gì tao vậy? Chỉ là đang nói sự thật thôi mà."

Kim Ngưu lặng lẽ đứng một bên, quan sát. Cậu lấy một lon nước từ trong cặp ra, mở nắp và nhấp một ngụm nhẹ, ánh mắt không rời khỏi hai người kia, nhưng không tham gia vào cuộc trò chuyện. Cậu hiểu rằng có những lúc những lời vô tình lại có thể khiến Sư Tử không thoải mái.

Sư Tử giữ im lặng một lúc, không rút tay về ngay. Cảm giác căng thẳng trong không khí vẫn chưa tan đi. Cuối cùng, cậu tháo tay ra khỏi cổ Bạch Dương, nhưng ánh mắt vẫn lạnh lùng, không hề thay đổi.

"Đừng có bày trò trước mặt tao, Bạch Dương."

Bạch Dương chỉ nhún vai, vẫn không hề cảm thấy bị đe dọa. Cậu cười một cách dễ dàng, như thể mọi chuyện vừa rồi không có gì quan trọng:

"Rồi, rồi, tao im." - Cậu ta nói, nhưng nụ cười trên môi vẫn không hề biến mất, một nụ cười mang đầy sự trêu chọc.”

Cả ba tiếp tục bước chậm rãi về phía trạm xe buýt, ánh nắng ban mai nhẹ nhàng rọi xuống, phủ lên vai họ một lớp vàng óng ấm áp. Không khí buổi sáng trong lành, phảng phất mùi cỏ mới cắt và thoang thoảng hương bánh mì từ tiệm gần đó, khiến khung cảnh như chậm lại, yên bình lạ thường.

Sư Tử bước ở giữa, tay đút túi quần, dáng đi ung dung nhưng không quá phô trương. Cậu khẽ liếc nhìn hai người bạn bên cạnh, khóe môi cong lên thành một nụ cười nhàn nhạt - một nét kiêu hãnh rất đặc trưng, nhưng lại không hề xa cách.

Dù sinh ra trong gia đình thuộc tầng lớp thượng lưu, quen sống giữa nhung lụa và tiện nghi, Sư Tử vẫn chọn đi xe buýt cùng họ. Không có xe riêng đưa đón, không tài xế mặc vest chờ trước cổng trường - chỉ có ba người bạn trẻ, sánh bước như những người bình thường, như thể giai cấp chưa từng tồn tại giữa họ.

Ánh nhìn của Sư Tử không hướng lên cao, mà luôn dõi theo bước chân bạn bè. Với cậu, khoảnh khắc này mới là xa xỉ - không phải là những chiếc xe sang trọng bóng loáng, mà là sự tự do giản dị trong từng bước đi cùng những người thật lòng.

___

Đến trạm xe buýt, cả ba bước lên xe một cách nhàn nhã, tìm cho mình một chỗ ngồi. Sư Tử và Kim Ngưu đều chọn ngồi ở hàng ghế đầu, trong khi Bạch Dương chỉ đơn giản đứng, như thể không có chỗ ngồi cũng không sao. Cậu thích đứng, cảm giác tự do hơn là ngồi yên một chỗ - đơn giản vậy thôi.

Kim Ngưu không mất thời gian để nghĩ ngợi, mở cặp, lấy sách ra và bắt đầu đọc. Ánh mắt cậu đắm chìm vào những dòng chữ trên trang giấy, không để ý đến bất kỳ ai xung quanh. Đôi khi, ngón tay cậu khẽ lật trang, gương mặt vẫn giữ vẻ điềm tĩnh như bao lần, hoàn toàn không hề bị xao nhãng.

Sư Tử lại nhẹ nhàng mở điện thoại, đôi mắt cậu lướt qua màn hình, từng giây phút trôi qua đều rất chậm, nhưng lại vô cùng bình thản. Thỉnh thoảng, một vài thông tin trên màn hình khiến cậu nhíu mày, nhưng chỉ trong chốc lát, rồi lại tiếp tục lướt, như thể mọi chuyện đều nằm trong tầm kiểm soát của cậu, không có gì đáng phải vội vã hay lo lắng.

Bạch Dương, không có gì làm, cảm thấy vô cùng buồn chán. Cậu đứng tựa vào thanh chắn xe, một tay thọc vào túi quần, đầu hơi ngả về một bên, như thể không có gì đáng để cậu phải bận tâm. Cảnh vật ngoài cửa sổ xe cứ lướt qua vùn vụt, những chiếc xe khác chen chúc nhau trên đường, vài bóng người vội vã đi qua vỉa hè, nhưng Bạch Dương không hề chú ý đến. Cậu thở dài một cái, mắt không dừng lại quá lâu ở bất cứ thứ gì, lướt qua mà chẳng thật sự nhìn thấy. Mọi thứ cứ như mờ nhạt, chẳng có gì khiến cậu cảm thấy hứng thú.

Một lúc sau, Sư Tử liếc mắt qua Bạch Dương, nhận ra vẻ buồn chán của cậu. Cậu thả điện thoại xuống, không vội vã, giọng nói nhẹ nhàng nhưng mang một chút tò mò:

"Chán à?"

Bạch Dương quay đầu lại, đôi mắt vẫn lơ đễnh, không tập trung. Cậu cười khẩy, một nụ cười không tỏ rõ cảm xúc gì, chỉ có sự chán nản vô hồn trong ánh mắt:

"Không có gì làm. Chán chết đi được."

Kim Ngưu từ trong sách của mình lên tiếng, nhưng không ngẩng đầu lên. Cậu chỉ lẩm bẩm, như thể không muốn bị quấy rầy:

"Im lặng một chút đi. Xe còn chưa đến trường mà."

Bạch Dương nhún vai một cái, rồi lại quay sang nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt đăm chiêu. Không khí trong xe lắng lại, chỉ có tiếng lướt đi của bánh xe trên mặt đường. Cả ba người trong xe, mỗi người chìm vào suy nghĩ riêng, một không gian yên tĩnh nhưng vẫn đầy ẩn ý, như một khoảnh khắc dài trong thời gian, lặng lẽ nhưng chẳng ai muốn phá vỡ.

Bạch Dương đứng lặng một hồi, tay vẫn đút vào túi quần, ánh mắt lướt qua những cảnh vật ngoài cửa sổ. Cậu định với tay lên bật máy lạnh trên xe, nhưng ngay khi tay vừa sắp chạm vào nút, một chuyển động bất ngờ trong gương chiếu hậu thu hút sự chú ý của cậu.

Một chàng trai khoảng tuổi Bạch Dương đang chạy đuổi theo chiếc xe buýt. Cậu ta chạy nhanh, đôi mắt chăm chú dõi theo xe như thể không muốn bỏ lỡ. Bạch Dương ngay lập tức quay người lại, không một chút chần chừ, vội vàng tiến về phía bác tài xế, giọng nói không kịp giữ lại sự vội vã:

"Bác tài, bác dừng xe lại!" - Bạch Dương kêu lên, tay chỉ về phía chàng trai đang chạy băng băng theo xe.

Bác tài xế nhướn mày, rõ ràng có chút bất ngờ trước yêu cầu đột ngột này. Ông nhìn theo hướng tay Bạch Dương chỉ và thấy chàng trai đang dốc sức chạy theo xe. Sau một giây ngập ngừng, bác tài xế gật đầu, không hỏi thêm gì nữa:

"Được rồi." - Ông nói, tay đạp nhẹ phanh, xe buýt bắt đầu giảm tốc độ, động tác rất thành thạo.

Bạch Dương quay lại nhìn Sư Tử và Kim Ngưu, hai người đều đang quan sát cậu, ánh mắt mang vẻ khó hiểu. Cậu chỉ nhún vai, đôi mắt vẫn không rời khỏi chàng trai kia, rồi nói nhanh:

"Không thể để người ta chạy theo hoài được, đúng không?"

Sư Tử nhíu mày, ánh mắt đầy sự dò xét như đang cố tìm ra lý do trong hành động của Bạch Dương. Một lúc sau, cậu ta cười khẩy, không nói gì thêm. Cậu hiểu tính của Bạch Dương - luôn hành động theo cảm xúc, không bao giờ để ai phải vất vả một mình.

Kim Ngưu chỉ liếc nhìn thoáng qua Bạch Dương rồi tiếp tục lật trang sách, không mấy bận tâm. Cậu không quá ngạc nhiên trước hành động này, bởi đôi khi, lòng tốt của Bạch Dương lại thể hiện ra qua những hành động bất ngờ như thế.

Chỉ một lúc sau, chiếc xe buýt dừng lại hoàn toàn. Cánh cửa mở ra, chàng trai kia hổn hển chạy đến, gương mặt có chút lo lắng nhưng khi thấy chiếc xe dừng lại, vẻ căng thẳng trên mặt cậu ta dần biến mất.

Bạch Dương quan sát chàng trai vừa mới lên xe, cậu ta thở dốc, gương mặt hơi đỏ vì vừa chạy theo chiếc xe buýt. Rõ ràng là vẫn đang cố lấy lại nhịp thở sau đoạn chạy vội vàng. Nhìn có vẻ lạ lẫm và hơi bất ngờ, nhưng Bạch Dương không để ý lâu, chỉ nở một nụ cười cởi mở, ánh mắt sáng lên đầy sự tò mò như thể vừa phát hiện ra một điều thú vị.

"Ê, tên cậu là gì?" - Bạch Dương hỏi, giọng nói vui vẻ, không chút lo lắng hay bối rối. Cậu thậm chí còn nhích người về phía trước, như thể muốn làm quen ngay lập tức.

Chàng trai kia hổn hển đáp lại, cúi đầu một chút, cố gắng lấy lại sức:

"Tôi là Nhân Mã."

Bạch Dương chú ý nhìn kĩ, rồi nhận ra rằng Nhân Mã cũng mặc đồng phục trường mình. Điều này càng khiến cậu thêm tò mò, bởi vì dù Bạch Dương có vẻ rất để ý những bạn học trong trường, nhưng cậu chưa từng gặp người này trước đây.

Bạch Dương nhướng mày, miệng nở một nụ cười thích thú, đôi mắt lấp lánh sự hiếu kỳ:

"Nhân Mã hả? Cậu không phải người ở địa phương này đúng không? Học sinh chuyển trường à?"

Nhân Mã nhìn Bạch Dương một lúc, có vẻ hơi ngạc nhiên trước câu hỏi đột ngột nhưng lại nhẹ nhàng gật đầu khẽ, nở một nụ cười lạ lùng:

"Đúng, tôi mới chuyển tới đây. Hôm nay là ngày đầu tiên."

Bạch Dương gật đầu, ánh mắt sáng lên một chút, cảm giác như mình vừa nhận thêm một thông tin thú vị:

"Vậy thì chúc cậu học hành tốt, không biết sẽ hợp với tụi này không đây." - Cậu nói với vẻ thân thiện, nhưng ánh mắt không rời khỏi Nhân Mã, dường như đang tìm hiểu về người bạn mới này. Lời nói của cậu vừa có vẻ chúc mừng, lại vừa mang theo một chút tinh nghịch, như thể đã hình dung ra cuộc sống học đường sắp tới sẽ có gì thú vị.

Kim Ngưu và Sư Tử không tham gia vào cuộc trò chuyện, cả hai chỉ ngồi im lặng, nhưng ánh mắt họ đều lướt qua Nhân Mã. Kim Ngưu vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, đôi tay nhẹ nhàng giữ cuốn sách trước mặt, nhưng có một chút chú ý hiện lên trong ánh mắt. Còn Sư Tử vẫn không thay đổi, vẻ mặt lãnh đạm nhưng trong đôi mắt lại có một tia quan sát sắc bén, thâm ý như đang đánh giá người mới này.