Chương 12

Dưới ánh sáng buổi sáng dịu nhẹ len qua khung cửa sổ, căn phòng tĩnh lặng như đang đắm chìm trong hơi thở của bình minh. Những tia nắng vàng nhạt đổ xuống, phủ lên không gian một lớp ánh sáng mềm mại, làm nổi bật từng đường nét quen thuộc của căn nhà.

Kim Ngưu là người dậy sớm nhất.

Cậu rời giường với một tác phong quy củ, không chậm trễ dù chỉ một giây. Động tác rửa mặt, đánh răng đều gọn gàng và chính xác như một thói quen đã khắc sâu vào cơ thể. Sau khi kiểm tra lại sách vở, sắp xếp chúng vào đúng vị trí rồi đặt lên bàn, cậu bước ra khỏi phòng, hướng đến nhiệm vụ tiếp theo trong buổi sáng: đánh thức hai kẻ lười biếng kia.

Cánh cửa phòng Bạch Dương vang lên ba tiếng gõ mạnh mẽ.

"Bạch Dương, dậy đi."

Không có phản hồi.

Kim Ngưu khoanh tay, đếm thầm trong đầu ba giây. Không nằm ngoài dự đoán, sự im lặng kéo dài chứng tỏ Bạch Dương vẫn còn say giấc. Cậu đẩy cửa bước vào.

Trên giường, Bạch Dương đang nằm xoãi người, chăn gối vương vãi lung tung. Một chân thò ra khỏi mép giường, miệng còn lẩm bẩm vài câu vô thức như đang đàm phán với ai đó trong mơ. Kim Ngưu thở dài, bước đến, không chút do dự giật mạnh chiếc chăn khỏi người cậu ta.

"Đứng lên, ngay."

Bạch Dương co rúm lại như con mèo bị giật mình, mặt chôn sâu vào gối, giọng ngái ngủ kéo dài:

"Cho tao năm phút nữa…"

Kim Ngưu lạnh lùng cất giọng, không mang theo chút khoan nhượng:

"Nếu mày không dậy, tao sẽ đổ nước lên người mày."

Lần này thì hiệu quả ngay lập tức.

Bạch Dương bật dậy như chiếc lò xo bị ép quá mức, tóc tai rối bù, mắt vẫn còn díp lại vì chưa thích nghi được với ánh sáng. Cậu ta ôm đầu, lầm bầm một cách bất mãn:

"Mày lúc nào cũng bạo lực vậy trời…"

Dù vậy, Bạch Dương vẫn miễn cưỡng lê chân vào phòng tắm. Nhìn theo bóng lưng cậu ta, Kim Ngưu chỉ khẽ lắc đầu, rồi quay lưng rời đi.

Cậu tiếp tục tiến đến phòng của Sư Tử.

Ba tiếng gõ cửa vang lên, nhưng đáp lại vẫn chỉ là sự im lặng.

Kim Ngưu nhíu mày, nhẹ nhàng đẩy cửa ra. Ánh sáng lướt qua khung cửa sổ, chiếu lên thân hình đang cuộn tròn trong chăn của Sư Tử - trông hệt như một con mèo lớn lười biếng.

Nhưng khác với Bạch Dương, Sư Tử không phải kiểu người dễ bị đánh thức.

Kim Ngưu bước lại gần, giọng điệu trầm ổn nhưng mang theo chút cảnh báo:

"Sư Tử, dậy."

Dưới lớp chăn, Sư Tử khẽ cựa mình, nhưng không hề có ý định rời khỏi tổ ấm êm ái. Chỉ có một vài sợi tóc trắng thò ra, phản chiếu ánh sáng mờ ảo trong phòng.

Kim Ngưu nheo mắt. Cậu biết rõ phải dùng cách mạnh hơn.

"Nếu mày không dậy," cậu chậm rãi nói, "tao sẽ để Bạch Dương phá giấc ngủ của mày mỗi sáng từ nay về sau."

Hiệu quả tức thì.

Đôi mắt xanh nước của Sư Tử mở ra ngay lập tức. Cậu ta chống tay ngồi dậy, mái tóc trắng có chút rối nhưng vẫn không làm mất đi khí chất phong độ thường ngày. Giọng nói mang theo chút ngái ngủ nhưng rõ ràng đã có phần khó chịu:

"Được rồi, được rồi, tao dậy. Đừng có đe dọa kiểu đó."

Kim Ngưu chỉ nhún vai, hài lòng vì cả hai cuối cùng cũng chịu thức.

Trước khi rời đi, cậu ghé qua phòng Thiên Bình, gõ cửa.

Không có ai trả lời.

Cậu mở cửa nhìn vào, nhưng căn phòng trống không. Chiếc giường đã được xếp gọn gàng, không còn dấu vết của một giấc ngủ vừa qua.

Có vẻ như cô ấy đã dậy từ trước.

Kim Ngưu khẽ gật đầu. Ít nhất vẫn còn một người không cần cậu phải mất công gọi dậy.

Cả ba chàng trai bước xuống bếp, nơi mùi thức ăn thơm lừng đã lan tỏa khắp không gian, đánh thức mọi giác quan.

Bạch Dương hít hà một hơi thật sâu, mắt sáng rực như một đứa trẻ phát hiện ra kho báu. Cậu chống tay lên bàn, giọng đầy phấn khích:

"Ôi trời, ai nấu vậy? Thơm quá đi!"

Kim Ngưu liếc nhìn về phía bàn ăn. Ở đó, Thiên Bình đang nhẹ nhàng sắp xếp thức ăn lên đĩa, từng động tác đều toát lên vẻ thanh nhã và ung dung thường thấy. Cạnh cô là quản gia, người đàn ông trung niên với gương mặt nghiêm nghị nhưng cách bài trí bàn ăn vô cùng thuần thục.

Nghe thấy giọng Bạch Dương, Thiên Bình ngẩng đầu, đôi mắt xanh lá phản chiếu ánh sáng buổi sáng dịu nhẹ. Cô nở một nụ cười ấm áp, giọng nói cũng nhẹ như làn gió đầu ngày:

"Chào buổi sáng."

Sư Tử khoanh tay, tựa người vào thành ghế, khóe môi nhếch lên một nụ cười nửa vời:

"Dậy sớm ghê nhỉ."

Thiên Bình chỉ cười, không đáp lại trực tiếp, như thể cô đã quen với sự trêu chọc này.

Bạch Dương kéo ghế ngồi xuống, mắt không rời khỏi những đĩa thức ăn nóng hổi trước mặt. Trứng ốp la vàng ruộm, bánh mì giòn tan, thịt xông khói tỏa ra mùi hương quyến rũ, còn có cả một tô súp nghi ngút khói.

"Chậc, buổi sáng mà đã có nguyên một bữa tiệc thế này, tao thích nha!" - Cậu hào hứng cầm nĩa lên, nhưng vừa định gắp thì Kim Ngưu đã vươn tay giữ lại.

"Đợi mọi người đầy đủ đã."

Bạch Dương nhăn mặt nhưng vẫn ngoan ngoãn đặt nĩa xuống, tuy nhiên ánh mắt vẫn liên tục liếc nhìn bàn ăn, vẻ mặt đầy nhẫn nhịn.

Kim Ngưu kéo ghế ngồi xuống, ánh mắt vô thức dừng lại trên gương mặt Thiên Bình.

Cô ấy vẫn vậy - vẫn là khuôn mặt dịu dàng, vẫn ung dung. Nhưng… có gì đó khác lạ trong đôi mắt ấy, chúng ánh lên một tia đau đớn đến vô hồn.

Trong một khoảnh khắc, Kim Ngưu thoáng thấy ánh mắt cô trầm xuống, như một gợn sóng nhẹ lướt qua mặt hồ phẳng lặng. Một điều gì đó rất khó để gọi tên. Một sự thay đổi tinh tế đến mức nếu không quan sát kỹ, có lẽ cậu đã bỏ qua.

Nhưng Kim Ngưu luôn là người tinh tế.

Cậu im lặng, không hỏi gì, chỉ lặng lẽ quan sát.

Bữa ăn bắt đầu sau khi tất cả ngồi vào chỗ, tiếng động xào xạc của đũa, thìa và nĩa vang lên trong không gian yên tĩnh. Kim Ngưu cầm lấy ly sữa trên bàn, nhẹ nhàng đưa lên môi uống một ngụm, rồi nhìn sang hai kẻ đang mải mê thưởng thức bữa sáng, từng động tác của họ chậm rãi và thong thả quá mức cần thiết, như thể thời gian không phải là điều gì quan trọng.

Cậu nhíu mày, không kiềm chế được sự bực bội.

"Ăn nhanh lên, hai đứa bây. Còn phải đến trường đúng giờ nữa." - Kim Ngưu lên tiếng, giọng không nhanh cũng không chậm nhưng chứa đầy sự kiên nhẫn.

Bạch Dương đang định gắp miếng trứng ốp la thì nghe vậy, liền phụng phịu, chống nạnh và than vãn một cách giả vờ:

"Nhưng hôm qua tao đến nhà Sư Tử có mang theo sách vở gì đâu."

Cậu ta nói với vẻ mặt thỏa hiệp, như thể đã có lý do rất "hợp lý" để trốn học hôm nay, cái biểu cảm ngập tràn sự "chấp nhận số phận" khiến ai cũng phải bật cười.

Kim Ngưu liếc nhìn Bạch Dương, mắt đầy cảnh cáo. Nhưng trước khi cậu có thể mở lời, Sư Tử đã cười khẩy, đặt nhẹ tách trà xuống bàn, ánh mắt sáng lên một chút đắc ý, giọng nói cũng đầy tự tin:

"Lo xa như mày, tao đã liệu trước rồi."

Bạch Dương nghe vậy, mắt tròn xoe ngạc nhiên, miệng mở ra rồi khép lại, không biết phải phản ứng thế nào:

"Hả?"

Sư Tử nhếch môi, tựa người vào ghế, nhún vai một cách điềm tĩnh, vẻ tự mãn hiện rõ trên gương mặt. Cậu ta nói, giọng điệu như thể sắp chia sẻ một bí mật lớn:

"Hôm qua tao đã nhờ người đến nhà tụi mày lấy quần áo và cặp sách rồi."

Bạch Dương chớp mắt liên tục, dường như không tin vào tai mình. Cậu ta mở to mắt, nhìn Sư Tử như thể cậu ấy vừa thực hiện một chiến công phi thường.

"Chời, mày chu đáo dữ vậy luôn á, khi nào vậy?"

Sư Tử hất cằm lên, ánh mắt kiêu hãnh lướt qua, như thể những điều cậu làm là quá đỗi bình thường:

"Đương nhiên. Tao đâu có để mày lấy lý do đó để trốn học được."

Bạch Dương tặc lưỡi, hơi thất vọng khi kế hoạch "vô tình quên sách vở" của mình lại bị phá sản ngay tức thì. Cậu ngồi im lặng, mắt vẫn không rời khỏi đĩa thức ăn, như thể muốn tìm sự an ủi từ món trứng ốp la trước mặt.

Kim Ngưu gật đầu hài lòng. Cậu không nói gì vì cậu đã biết từ trước, và thực ra chính cậu là người đã bảo Sư Tử nhờ người đến nhà lấy đồ giúp. Cậu tiếp tục ăn sáng mà không nói gì, trong đầu hiện tại chỉ toàn suy nghĩ đến các bài học của ngày hôm nay.

Quản gia đứng cạnh bàn ăn nhẹ nhàng lên tiếng, giọng trầm ấm, không hề vội vàng:

"Đồ của cậu Bạch Dương và cậu Kim Ngưu đều đã được mang vào phòng hai cậu rồi."

Bạch Dương chống cằm, lẩm bẩm với vẻ mặt chẳng mấy hài lòng:

"Chậc, nhà giàu đúng là tiện ghê ha…"

Sư Tử cười khẽ, nhấc cốc trà lên và uống một ngụm nhỏ, như thể lời nói của Bạch Dương chỉ là chuyện vặt, không đáng để bận tâm.

Bữa sáng tiếp tục diễn ra trong không khí thoải mái, đầy tiếng cười nói vui vẻ. Duy chỉ có một người còn đang tiếc nuối vì không thể "quên đồ" để tránh phải đi học. Nhưng sự tiếc nuối ấy nhanh chóng tan biến khi mọi thứ đã đâu vào đấy, và không khí bữa sáng lại quay trở lại sự nhẹ nhàng, ấm cúng.

‘Nếu mọi thứ cứ mãi thế này…’

Ý nghĩ ấy bất chợt lướt qua tâm trí Thiên Bình như một cơn gió lạnh giữa mùa xuân. Dù đang ngồi giữa bàn ăn trong vòng tay của bạn bè, giữa tiếng cười nói rộn ràng và ánh đèn ấm áp hắt xuống từ chiếc đèn chùm trên trần nhà, ánh mắt cô bỗng chốc trở nên xa xăm. Đôi môi đang hé cười khẽ khựng lại, như thể linh hồn cô vừa trượt khỏi thực tại chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi.

Cô khẽ cúi đầu, những lọn tóc vàng mượt mà rủ xuống che đi ánh nhìn đượm buồn. Bàn tay đang cầm chiếc ly sứ ấm nóng siết nhẹ, tưởng chừng vô thức nhưng lại đầy kìm nén. Những ký ức xưa, mờ nhạt nhưng nặng nề bỗng trỗi dậy như đám mây xám kéo ngang trời xanh. Dù chúng không hiện rõ thành lời, nhưng trong lòng cô, chúng như những chiếc gai âm thầm cứa vào tim, âm ỉ đau.

Ánh sáng vàng rực quanh cô dường như không thể xua đi cái bóng mờ trong đáy mắt ấy.

Khi bữa sáng gần kết thúc, không khí trở nên yên tĩnh hơn một chút. Sư Tử đặt cốc trà xuống bàn, ánh mắt chợt hướng sang Thiên Bình. Cậu tựa lưng vào ghế, vẻ mặt bình thản nhưng có gì đó chắc chắn, như thể một kế hoạch đã được tính toán kỹ lưỡng. Giọng cậu lạnh lùng nhưng mang theo sự tin tưởng:

"Giấy tờ giả của em, anh đã liên lạc với người làm rồi. Dự tính thì hai ngày nữa sẽ xong, theo yêu cầu lấy gấp."

Thiên Bình im lặng một lúc, rồi nhẹ nhàng gật đầu, vẻ mặt điềm tĩnh nhưng không thiếu sự cảm kích:

"Anh vất vả rồi."

Sư Tử khoanh tay trước ngực, miệng nhếch lên một nụ cười đầy tự mãn:

"Chuyện nhỏ. Miễn là có tiền, cái gì cũng có thể giải quyết nhanh gọn."

Kim Ngưu không nói gì, chỉ lặng lẽ tiếp tục ăn sáng, sự im lặng của cậu như một cách để giữ vững sự bình tĩnh. Cậu không có thói quen can thiệp vào những cuộc trò chuyện như vậy, đặc biệt khi nó chẳng liên quan đến mục đích chính của họ.

Tuy nhiên, Bạch Dương thì không thể bỏ qua. Cậu ngay lập tức quay sang nhìn Thiên Bình, ánh mắt chứa đầy sự tò mò, môi khẽ nhếch lên một nụ cười hóm hỉnh. Cậu nhướn mày, giọng nói lộ rõ vẻ tò mò:

"Vậy hôm nay em có đi đâu tìm người không?"

Thiên Bình nhẹ nhàng đặt chiếc nĩa xuống dĩa, mắt cô không hề dao động, dù câu hỏi ấy rõ ràng không dễ dàng để trả lời. Cô vẫn giữ vẻ bình thản như thường lệ, nhưng trong đôi mắt ấy thoáng hiện một điều gì đó khó đoán, như thể đang che giấu một phần sự thật.

Cô nhẹ lắc đầu, giọng nói vẫn đều đều, không vội vàng nhưng lại mang theo sự chắc chắn, như thể đã tính toán mọi thứ:

"Hôm nay chúng ta không cần tìm. Họ sẽ tự động đến."

Câu trả lời khiến cả ba người còn lại khựng lại một giây. Một sự im lặng lạ lùng bao trùm bữa ăn, như thể một làn sóng vô hình vừa cuốn trôi mọi thứ xung quanh.

Bạch Dương nhíu mày, miệng mở ra nhưng không biết phải phản ứng thế nào. Cậu tỏ vẻ khó hiểu, như thể đang cố gắng giải mã một câu đố mà mình không thể giải quyết:

"Họ?"

Nhưng Thiên Bình không giải thích thêm. Cô chỉ nhẹ nhàng cầm ly nước lên, nhấp một ngụm, rồi tiếp tục ăn sáng như thể những lời vừa rồi chỉ là một câu nói vu vơ, không có gì quan trọng.

Bàn ăn lại rơi vào một khoảng lặng ngắn ngủi, không ai lên tiếng. Kim Ngưu liếc nhìn Thiên Bình, đôi mắt sắc bén của cậu vẫn dõi theo cô, như đang suy ngẫm điều gì đó ẩn chứa trong những lời nói vừa rồi. Cậu không vội hỏi, chỉ im lặng, dường như đã hiểu rằng có những chuyện không phải lúc nào cũng cần giải thích.

Bạch Dương thì hơi nhíu mày, nhưng rồi cũng nhún vai, quyết định không bận tâm nữa và tiếp tục ăn. Cậu gắp một miếng thịt xông khói, miệng vẫn lẩm bẩm một cách lười biếng:

"Chắc có chuyện gì đấy không bình thường rồi."

Chỉ có Sư Tử, dù không nói gì, nhưng trong ánh mắt cậu đã ánh lên một tia sắc bén, như đang đánh giá ý nghĩa ẩn sau lời nói của cô gái này.