Gần 1 giờ sáng.
Sau một buổi tối náo nhiệt với những trận game kéo dài đến tận khuya, cuối cùng cả ba chàng trai cũng chịu đi ngủ.
Bạch Dương nằm dài trên giường, chỉ vừa lăn một vòng đã chìm vào giấc ngủ sâu, hơi thở đều đặn. Kim Ngưu vẫn giữ phong thái điềm tĩnh thường ngày, cẩn thận chỉnh lại chăn gối ngay ngắn trước khi nhắm mắt. Còn Sư Tử - dù ban ngày tràn đầy khí chất kiêu hãnh - rốt cuộc cũng chỉ cần năm phút để ngủ say như chết, hơi thở có phần nặng nhọc.
Nhưng trong căn phòng yên tĩnh của mình, Thiên Bình vẫn chưa ngủ.
Cô ngồi trên giường, đôi mắt phản chiếu ánh sáng mờ ảo phát ra từ một quả cầu trong suốt lơ lửng giữa không trung. Bên trong quả cầu, những dòng sáng xanh nước nhẹ nhàng xoay tròn, gợi lên cảm giác sâu thẳm như đại dương vô tận.
Và ở đó - Song Ngư đang hiện diện.
Hình ảnh của nữ thần tiên đoán phản chiếu qua mặt cầu, mái tóc dài xanh nước khẽ lay động như những con sóng lặng lẽ. Đôi mắt cô dịu dàng, nhưng ẩn chứa một sự sâu sắc mà không ai có thể chạm đến.
"Vẫn chưa ngủ sao?" - Song Ngư lên tiếng, giọng nói mềm mại như làn gió lướt qua mặt nước.
Thiên Bình không lập tức đáp lời. Cô nhìn chằm chằm vào quả cầu, ánh mắt thoáng vẻ trầm tư. Một lúc sau, cô mới khẽ mím môi, giọng nói nhẹ như một hơi thở:
"Em muốn hỏi chị một chuyện."
Song Ngư khẽ nghiêng đầu, lắng nghe.
Thiên Bình nắm chặt vạt chăn, ánh mắt sáng lên dưới ánh phản chiếu của quả cầu:
"Chị hãy trả lại viên đá ký ức cho em."
Song Ngư thoáng sững người, nhưng chỉ trong chốc lát. Đôi mắt cô vẫn ôn nhu như trước, nhưng ánh sáng bên trong lại dường như trầm xuống, như những gợn sóng vừa bị khuấy động bởi một cơn gió lạnh.
"Thiên Bình, em chắc chứ?"
Không chút do dự, Thiên Bình gật đầu.
"Những ký ức mà không thể xóa... em muốn biết chúng là gì. Và tại sao chị không chịu đưa chúng lại cho em, mặc dù đó là ký ức của chính em?"
Không gian chìm vào tĩnh lặng.
Song Ngư không lập tức trả lời. Cô đưa tay chạm nhẹ vào quả cầu, đầu ngón tay lướt qua lớp ánh sáng trong suốt. Những vòng sáng bên trong dao động, lan tỏa như mặt nước bị khuấy động bởi một viên đá nhỏ.
Một lúc lâu sau, cô mới chậm rãi mở lời, giọng nói vẫn nhẹ nhàng nhưng ẩn chứa điều gì đó sâu xa hơn:
"Em có từng nghĩ rằng... có những ký ức không nên quay lại không?"
Thiên Bình không chớp mắt, ánh nhìn kiên định như thể đã suy nghĩ điều này từ rất lâu. Giọng cô bình tĩnh nhưng chắc chắn:
"Nhưng nếu đó là điều không thể xóa, nghĩa là dù chị có giữ nó, em vẫn sẽ phải đối mặt với nó sớm hay muộn. Đúng không?"
Song Ngư im lặng rất lâu.
Trong màn đêm yên ắng, chỉ có tiếng gió nhẹ lùa qua khung cửa sổ, mang theo hơi lạnh của bầu trời đêm. Không gian trong phòng chìm vào một sự tĩnh lặng kỳ lạ, như thể cả vũ trụ đang nín thở chờ đợi câu trả lời.
Cuối cùng, Song Ngư khẽ thở dài - một hơi thở nhẹ nhưng đầy u hoài. Trong đôi mắt như đại dương ấy, một thứ cảm xúc mơ hồ chợt thoáng qua, tựa như sóng nước vỗ về những bí mật đã bị chôn giấu từ rất lâu.
"Em thật sự muốn nhớ lại sao?"
Thiên Bình nhẹ nhàng gật đầu, không hề do dự.
Song Ngư nhìn Thiên Bình thật lâu. Đôi mắt xanh nước của cô tựa như mặt biển lặng sóng dưới ánh trăng, nhưng sâu thẳm bên trong, một tia dao động mơ hồ thoáng qua như một gợn sóng nhẹ.
"Được rồi."
Giọng nói cô mềm mại như làn gió, nhưng lại mang theo một sự nghiêm trang khó diễn tả.
Chậm rãi, Song Ngư nâng bàn tay lên. Một luồng ánh sáng xanh nhạt tụ lại, từng tia sáng nhỏ len lỏi qua kẽ tay cô, xoay tròn rồi ngưng kết thành một viên đá trong suốt.
Bên trong viên đá, những mảnh vụn ký ức trôi nổi lấp lánh như những vì sao cô độc giữa màn đêm vô tận. Chúng xoay tròn một cách chậm rãi, như thể bị vây hãm trong một dòng chảy thời gian đã bị phong ấn từ rất lâu.
Viên đá ký ức của Thiên Bình.
Thiên Bình nhìn chằm chằm vào nó, đôi mắt phản chiếu thứ ánh sáng mờ ảo phát ra từ viên đá. Không rời mắt.
Song Ngư nâng viên đá lên cao, để ánh sáng xanh nhạt của nó phản chiếu lên khuôn mặt dịu dàng của cô. Dưới ánh sáng ấy, vẻ đẹp của nữ thần tiên đoán càng trở nên thoát tục, nhưng đôi mắt cô lại thấp thoáng một sự u sầu sâu thẳm.
"Trước khi trao lại cho em, chị phải nhắc em một điều."
Giọng cô khẽ khàng, nhưng mỗi chữ đều vang lên rõ ràng trong không gian tĩnh lặng.
Thiên Bình không đáp, chỉ lặng lẽ chờ đợi.
Song Ngư chậm rãi tiếp tục:
"Những gì bị xóa đi, đều có lý do của nó."
"Những gì không thể xóa, cũng có lý do để nó tồn tại."
"Em có thật sự muốn nhớ lại tất cả không?"
Lời nói của cô nhẹ như hơi thở, nhưng lại giống như một lời cảnh báo hơn là một câu hỏi.
Ánh mắt Thiên Bình không dao động. Không do dự.
Cô gật đầu, giọng nói kiên định:
"Em muốn biết. Dù nó là gì đi nữa."
Song Ngư thở nhẹ, hơi thở phảng phất một nỗi niềm khó tả.
Nụ cười của cô phảng phất chút u buồn.
"Được rồi... Những gì thuộc về em, chị sẽ trả lại cho em."
Cô từ từ mở lòng bàn tay.
Viên đá ký ức lơ lửng trong không trung, tỏa ra những làn ánh sáng dịu dàng nhưng đầy sức mạnh. Nó chậm rãi di chuyển về phía Thiên Bình, như thể đang tìm đường quay trở lại với chủ nhân thực sự của mình.
Thiên Bình vươn tay ra.
Ngay khoảnh khắc đầu ngón tay cô chạm vào viên đá-
Một luồng sáng rực rỡ bùng lên. Cả không gian xung quanh cô đột ngột vỡ vụn. Âm thanh biến mất. Hình ảnh biến mất. Cô như bị kéo vào một cơn lốc ánh sáng chói lòa. Những ký ức đã bị lãng quên - Đang quay trở lại.
Những mảnh ghép rời rạc trước đây giờ đã hoàn thiện.
Những ký ức vỡ vụn bị chắp vá lại với nhau, tạo thành một bức tranh rõ nét hơn bao giờ hết. Nhưng thay vì mang lại sự nhẹ nhõm, chúng lại đẩy Thiên Bình rơi thẳng vào một vực sâu tuyệt vọng.
Cô nhìn thấy tất cả.
Những cảnh tượng mà cô từng quên đi - hay đúng hơn, bị buộc phải quên - giờ đây hiện ra rõ ràng đến mức khiến cô nghẹt thở.
Máu. Lửa. Những tiếng gào thét xé toạc không gian.
Những đôi mắt tràn ngập nỗi đau, những khuôn mặt méo mó vì sợ hãi, những bàn tay tuyệt vọng vươn ra, khẩn thiết cầu cứu - nhưng chẳng bao giờ có ai nắm lấy.
Và điều tồi tệ nhất là…
Thiên Bình không biết cách để ngăn chúng lại.
Cô đã ở đó.
Cô đã chứng kiến.
Nhưng cô không thể thay đổi được gì.
Một luồng hơi lạnh chạy dọc sống lưng cô, khiến từng thớ thịt trong cơ thể như đông cứng lại. Thiên Bình lùi lại một bước, cả người run rẩy.
Tim cô đập loạn xạ.
Đau.
Đau đến mức cô không thể thở được.
Cảm giác như trái tim sắp nổ tung, như thể nó muốn phá tan lồng ngực để thoát ra ngoài.
Bàn tay cô siết chặt lấy ngực áo, hơi thở dồn dập, ánh mắt thất thần. Cô đã nghĩ rằng mình có thể đón nhận tất cả. Nhưng sự thật… lại tàn nhẫn hơn cô tưởng.
"Không… không thể nào…"
Giọng cô nghẹn lại, mỏng manh và vỡ vụn như một sợi chỉ sắp đứt. Đôi mắt xanh lá tràn ngập nỗi hoảng loạn, đồng tử co rút, bàng hoàng đến cực độ.
Song Ngư vẫn im lặng quan sát. Cô không nói lời an ủi. Cũng không cố gắng xoa dịu Thiên Bình. Bởi cô biết rằng, những lời đó lúc này là vô nghĩa. Không có lời nào có thể làm vơi đi nỗi đau này.
Đột nhiên, Thiên Bình bật khóc.
Những giọt nước mắt lặng lẽ lăn dài trên má.
Chúng xuyên qua ánh sáng trong suốt của quả cầu giao tiếp, biến mất vào hư không - nhưng nỗi đau thì vẫn còn nguyên vẹn, quá mức chân thực.
Giọng cô run rẩy đến mức khó nghe, như thể mỗi từ thốt ra đều là một vết cắt vào linh hồn:
"Chị Song Ngư… hãy nói cho em biết…"
Cô ngước lên, đôi mắt tràn đầy tuyệt vọng.
Như thể đang cố bám víu vào một chút hy vọng mong manh cuối cùng.
"Liệu số mệnh có thể thay đổi không?"
Khoảnh khắc đó, Song Ngư khựng lại.
Dù khuôn mặt cô vẫn bình thản, nhưng ánh mắt khẽ dao động.
Một tia xót xa lướt qua đáy mắt cô, nhẹ như một gợn sóng trên mặt hồ tĩnh lặng.
Cô biết câu trả lời.
Nhưng…
Liệu Thiên Bình có sẵn sàng để nghe nó không?
Song Ngư khẽ mở miệng, định nói gì đó. Nhưng rồi, cô dừng lại. Những lời cô sắp thốt ra bỗng nghẹn lại nơi đầu môi. Cô nhìn Thiên Bình - ánh mắt cô ấy quá mức tuyệt vọng.
Như một kẻ lạc lối giữa bóng tối.
Như một người đang chới với giữa đại dương sâu thẳm, chỉ còn biết bấu víu vào tia sáng mong manh cuối cùng.
Nếu cô nói ra sự thật vào lúc này…
Liệu nó có khiến Thiên Bình gục ngã hoàn toàn không?
Song Ngư nhắm mắt trong chốc lát, khẽ siết chặt bàn tay đặt trên đùi mình. Một quyết định chỉ kéo dài trong vài giây - nhưng lại nặng nề như thể đã trải qua cả trăm năm. Cô nhẹ nhàng thở ra, đôi hàng mi khẽ rung động trong ánh sáng nhợt nhạt.
Thay vì trả lời câu hỏi ấy, Song Ngư đưa tay chạm vào quả cầu giao tiếp.
Một làn sóng ánh sáng lan tỏa ra xung quanh, mềm mại như cơn sóng vỗ về bờ cát.
Ánh sáng ấy dịu dàng.
Như thể muốn che chở cho người trước mặt.
"Thiên Bình, em đã thức quá muộn rồi." - Giọng cô êm ái, nhẹ nhàng như nước, nhưng cũng mang theo chút gì đó xa cách.
Một lời khuyên nhẹ bẫng - hay một cách từ chối khéo léo?
Thiên Bình vẫn siết chặt tay áo, cơ thể nhỏ bé run lên từng nhịp.
Song Ngư dịu dàng tiếp tục, giọng nói tựa một cơn gió nhẹ thoảng qua màn đêm:
"Những ký ức ấy… chị biết chúng rất khó để chấp nhận. Nhưng em không cần phải đối mặt với tất cả ngay lập tức. Hãy nghỉ ngơi đi, em mệt rồi."
Thiên Bình cắn môi, những ngón tay vô thức siết chặt gấu áo, như thể đang cố giữ chặt lấy thứ gì đó đang dần vuột mất.
Nhưng Song Ngư không cho cô cơ hội phản bác.
Luồng sáng từ quả cầu khẽ dao động, một làn sóng năng lượng ấm áp lan tỏa ra xung quanh, nhẹ nhàng vỗ về những cảm xúc hỗn loạn đang chực trào nơi Thiên Bình.
Không phải một áp lực mạnh mẽ.
Không phải một sự cưỡng ép.
Mà là một cái ôm dịu dàng từ xa, một sự an ủi không lời.
"Chuyện của ngày mai, hãy để ngày mai lo." - Song Ngư nói, giọng cô trầm nhẹ như một lời ru từ đại dương sâu thẳm.
Thiên Bình ngước nhìn cô qua lớp ánh sáng nhạt nhòa, đôi mắt xanh lá khẽ rung động, như mặt hồ vừa bị một cơn gió vô hình khuấy động.
Cuối cùng, sau một khoảng lặng dài, cô thở hắt ra một hơi run rẩy, cơ thể vốn căng cứng cũng dần thả lỏng.
“… Vâng.”
Một câu trả lời ngắn gọn, nhưng lại chứa đựng bao cảm xúc phức tạp.
Song Ngư mỉm cười, nụ cười dịu dàng nhưng ánh mắt lại phảng phất chút xót xa.
"Ngủ ngon, Thiên Bình."
Luồng sáng trong quả cầu dần nhạt đi, những gợn sáng xanh nước tan biến vào bóng đêm, trả lại không gian tĩnh lặng như cũ.