Chương 10

Sư Tử khẽ nhíu mày, đưa tay xem đồng hồ rồi thở ra một hơi đầy bất lực:

"Gần 5 giờ chiều rồi. Cả đám lo đi tắm rửa, thay đồ đi, đừng có ngồi đây gây gỗ nhau mấy chuyện tào lao nữa."

Giọng nói trầm ổn của cậu ta vang lên trong căn phòng rộng lớn, cắt ngang cuộc tranh luận vừa đến hồi gay cấn.

Bạch Dương cau mày, khoanh tay trước ngực, ánh mắt đầy bất mãn:

"Ơ kìa, tao vừa mới vào guồng tranh luận thì mày lại dập mood tao như thế à?"

Cậu ta nghiêng đầu, vẻ mặt hậm hực như thể vừa bị ai tạt gáo nước lạnh vào tinh thần hăng hái của mình.

Kim Ngưu chẳng buồn liếc nhìn, chỉ lặng lẽ đứng dậy, phủi bụi trên quần áo rồi bình thản đáp, giọng điệu đều đều nhưng đầy tính sát thương:

"Mood của mày quan trọng hơn bữa tối à? Tao không nghĩ vậy."

Bạch Dương lập tức cứng họng. Cái này thì khó mà cãi được.

Ở phía bên kia, Thiên Bình khẽ bật cười, ánh mắt ánh lên tia thích thú trước màn đối đáp nhanh gọn. Cô đứng dậy, nhẹ nhàng phủi vạt váy rồi mỉm cười:

"Vậy bọn anh cứ đi trước đi. Em cũng cần một chút thời gian để thư giãn nữa."

Sư Tử phẩy tay, đôi mắt xanh sắc sảo hướng ra ngoài cửa sổ nơi ánh hoàng hôn đang dần buông xuống:

"Quản gia của tao sẽ dẫn tụi bây đến phòng. Mỗi đứa một phòng riêng, đầy đủ tiện nghi, nên đừng có mà than vãn gì hết."

Ngay lúc đó, tiếng gõ cửa vang lên. Một người đàn ông trung niên bước vào, khoác trên mình bộ vest đen chỉnh tề, từng cử động đều toát lên vẻ điềm đạm nhưng lại mang theo phong thái nghiêm nghị đến đáng nể. Ông ta cúi đầu một cách lịch sự, giọng nói trầm ổn nhưng đầy quyền uy:

"Thưa cậu chủ, tôi đã sắp xếp xong phòng cho các vị khách. Tôi sẽ đưa họ đến ngay bây giờ."

Bạch Dương nheo mắt, huých nhẹ vào tay Sư Tử, thì thầm:

"Ê, cái vibe của quản gia nhà mày đúng kiểu phim sát thủ bí ẩn ấy nhỉ? Có chắc ổng không giấu dao dưới tay áo không đó?"

Sư Tử liếc cậu ta một cái sắc lẹm, khóe môi khẽ nhếch lên đầy ẩn ý:

"Không có đâu. Nhưng nếu mày còn lắm mồm, tao sẽ bảo ông ấy giấu mày luôn."

Bạch Dương lập tức im thin thít, nuốt khan một cái. Kim Ngưu chỉ lắc đầu như thể đã quá quen với sự trẻ con này, trong khi Thiên Bình khẽ cười, nhịp bước nhẹ nhàng theo sau người quản gia đang dẫn đường.

Bóng hoàng hôn trải dài trên nền đá cẩm thạch lạnh lẽo, phản chiếu ánh cam đỏ rực lên những bức tường cao vút. Từng bước chân vang vọng trong không gian tĩnh lặng, báo hiệu một buổi tối đầy hứa hẹn đang chờ đợi phía trước.

___

Bữa tối được dọn lên trong một căn phòng rộng rãi, bàn ăn dài phủ khăn trắng tinh tươm, ánh đèn chùm lấp lánh phản chiếu lên những bộ chén dĩa đắt tiền. Hương thơm từ các món ăn nóng hổi lan tỏa, quẩn quanh trong không khí, kích thích vị giác ngay từ khi cả nhóm vừa ngồi xuống.

Bạch Dương chống cằm, mắt sáng rỡ như trẻ con được tặng quà, miệng không kìm được mà xuýt xoa:

"Nhà giàu có khác ha, nhìn cái bàn này tao tưởng đang tham dự tiệc hoàng gia luôn á."

Cậu liếc nhìn quanh một lượt, ánh mắt lướt qua những chiếc đĩa sứ viền vàng, bộ dao nĩa bạc sáng bóng và hàng loạt món ăn tinh xảo được bày biện chỉn chu như một tác phẩm nghệ thuật.

Sư Tử thản nhiên đáp, giọng điệu không chút ngạc nhiên, như thể những thứ này vốn dĩ là điều hiển nhiên:

"Ăn uống phải chỉn chu thì mới ngon."

Cậu cầm ly nước ép nho, lắc nhẹ một cách điệu nghệ rồi đưa lên miệng nhấp một ngụm, dáng vẻ ung dung như một quý tộc thực thụ.

Kim Ngưu thì không quan tâm mấy đến sự hào nhoáng, chỉ bình thản rót nước vào ly mình, đáp gọn lỏn:

"Quan trọng là ăn no."

Bạch Dương bĩu môi nhưng cũng không cãi lại. Cậu nhanh chóng tập trung vào phần ăn của mình, đôi tay thoăn thoắt gắp thức ăn với tốc độ khiến người đối diện phải ngạc nhiên. Sư Tử chỉ liếc nhìn rồi lắc đầu, còn Kim Ngưu thì chậm rãi nhai từng miếng, nhưng ánh mắt lại đầy đánh giá trước cảnh tượng Bạch Dương chiến đấu với đồ ăn như thể đây là trận chiến sinh tử.

Bữa ăn diễn ra trong không khí khá thoải mái, thỉnh thoảng lại có tiếng chén đũa chạm vào nhau khẽ vang lên. Khi gần kết thúc, Bạch Dương đột nhiên đập tay lên bàn một cái bốp, hào hứng đến mức suýt làm đổ ly nước của mình.

"Ê, tối nay tụi mình chơi game đi!"

Kim Ngưu thở dài, định lên tiếng phản đối thì Bạch Dương đã nhanh chóng quay sang Thiên Bình, đôi mắt ánh lên tia kỳ vọng rực cháy:

"Thiên Bình, em chơi luôn không?"

Thiên Bình hơi khựng lại, có chút bất ngờ trước lời mời này. Cô khẽ nghiêng đầu, đôi mắt xanh lá phản chiếu ánh đèn vàng ấm áp. Một thoáng trầm ngâm lướt qua, rồi cô nhẹ nhàng đáp:

"Em không biết chơi."

Bạch Dương tròn mắt, miệng hé ra như định nói gì đó nhưng chưa kịp thì Sư Tử đã nhếch môi cười, ánh mắt sắc sảo thoáng tia kiêu ngạo đầy thách thức:

"Không sao. Tao sẽ dạy."

Thiên Bình nhìn cậu, ánh mắt lóe lên một tia hoang mang xen lẫn tò mò. Cô không nói gì thêm, chỉ khẽ mỉm cười, như thể đang cân nhắc lời đề nghị này.

Kim Ngưu thì vẫn giữ thái độ thờ ơ, cậu đặt đũa xuống bàn, cầm khăn giấy lau miệng rồi bình thản buông một câu:

"Chơi ít thôi."

Bạch Dương khoanh tay, hếch mặt đầy tự hào, giọng điệu có chút ngông nghênh:

"Tao mà chơi thì phải chơi tới bến! Ai yếu thì đừng trách!"

Sư Tử bật cười khẽ, ánh mắt sắc bén thoáng chút khiêu khích:

"Yếu? Tao á? Đừng đùa."

Cậu dựa lưng vào ghế, vắt chân thoải mái, giọng điệu pha lẫn sự kiêu hãnh quen thuộc:

"Tao từng leo rank cao nhất game trong vòng ba ngày, win streak liên tục, chưa một lần bị đánh bại trong bất kỳ trận đấu nào. Bọn mày có biết cảm giác đứng đầu bảng xếp hạng thế giới là thế nào không?"

Bạch Dương nhướn mày, vẻ mặt nửa tin nửa ngờ:

"Xạo! Mày đứng đầu bảng xếp hạng thế giới thật á?"

Sư Tử nhếch môi, đôi mắt ánh lên tia đắc ý:

"Cần tao show bằng chứng không?"

Bạch Dương lập tức im lặng. Cậu đảo mắt, có vẻ không muốn chấp nhận sự thật nhưng cũng chẳng thể phản bác.

Kim Ngưu thì chỉ thở hắt ra một hơi, giọng điệu lạnh tanh nhưng chẳng giấu được ý châm chọc:

"Thế thì chơi ít lại đi. Nghiện tới mức đó là không bình thường đâu."

___

Sau bữa tối, đúng 7h30, cả bốn người tập trung tại phòng khách rộng rãi, nơi màn hình TV cỡ lớn chiếm trọn một mảng tường, phản chiếu ánh sáng xanh nhấp nháy lên trần nhà. Bộ ghế sofa mềm mại ôm lấy cơ thể họ, trong khi đèn chùm thả xuống thứ ánh sáng vàng ấm áp, phủ lên không gian một cảm giác thư thái. Mùi trà bạc hà từ tách trên bàn còn thoang thoảng trong không khí, nhưng chẳng ai để tâm - mọi sự chú ý đều dồn vào trận đấu sắp tới.

Bạch Dương hăm hở bật máy, đôi mắt xanh nước sáng rực như lửa cháy. Cậu lướt ngón tay nhanh như chớp trên tay cầm, âm thanh bíp bíp vang lên khi cậu điều chỉnh cài đặt. Cảm giác hồi hộp dâng trào, khiến khóe môi cậu nhếch lên đầy phấn khích.

"Ok! Team mình chia vai trò nha!" Cậu giơ tay lên cao, ánh mắt tràn đầy chiến ý. "Tao đấu sĩ, đập nhau cho đã!"

Kim Ngưu ngồi trầm lặng một góc, tựa lưng vào sofa với dáng vẻ thoải mái nhưng ánh mắt vẫn chăm chú theo dõi. Cậu nghiêng đầu một chút, giọng nói trầm ổn vang lên giữa sự sôi động:

"Tao chơi trợ thủ. Không thích đánh nhau lắm."

Sư Tử khẽ nhướn mày, đôi mắt sắc sảo ánh lên vẻ tự tin như một con mãnh thú vừa ngửi thấy mùi con mồi. Cậu khoanh tay trước ngực, nở một nụ cười nhạt nhưng đầy ngạo nghễ.

"Sát thủ. Tao sẽ xử lý tất cả đứa nào dám lại gần."

Thiên Bình khẽ nghiêng đầu, mái tóc vàng rủ xuống một bên vai, đôi mắt xanh lá lướt qua danh sách nhân vật với chút do dự. Cô khẽ cắn môi, ngón tay nhẹ nhàng lướt trên màn hình, chưa kịp chọn thì đã bị một bàn tay vỗ lên vai.

"Pháp sư đi! Đứng sau ném chiêu, vừa an toàn vừa mạnh!" Bạch Dương cười rạng rỡ, ánh mắt tràn đầy kỳ vọng.

Sau vài giây do dự, Thiên Bình khẽ thở ra, ngón tay lướt nhẹ trên màn hình và chọn một nhân vật có đôi cánh phát sáng lung linh. Khi hiệu ứng ma thuật xoay vòng quanh nhân vật, cô khẽ mím môi, đôi mắt ánh lên chút thích thú xen lẫn hồi hộp.

Trận đấu chính thức bắt đầu. Màn hình TV lóe sáng, hiệu ứng chiến đấu tung ra liên tục, âm thanh kỹ xảo vang vọng trong phòng, kéo cả bốn người vào một thế giới hoàn toàn khác.

Bạch Dương dẫn đầu, lao vào đội hình địch như một cơn bão trắng xoá. Thanh kiếm trên tay nhân vật của cậu vung lên mạnh mẽ, mỗi cú chém đều dứt khoát, nhưng cũng đầy liều lĩnh. Kim Ngưu lặng lẽ ở phía sau, điều khiển nhân vật của mình tung ra những kỹ năng hồi máu đúng lúc, giữ vững vẻ điềm tĩnh như mặt nước hồ thu.

Sư Tử di chuyển nhanh nhẹn, đôi mắt sắc bén không bỏ sót bất cứ kẻ địch nào yếu máu. Cậu chờ thời cơ như một con sư tử săn mồi, chỉ cần thấy kẽ hở, lưỡi dao của cậu lập tức vung lên, kết liễu đối thủ trong một chiêu.

Thiên Bình thì vẫn còn loay hoay làm quen với lối chơi mới. Cô chậm rãi điều khiển nhân vật của mình, ánh mắt lướt qua các kỹ năng trên màn hình, thỉnh thoảng nhíu mày khi ra chiêu hụt.

Bỗng nhiên, Bạch Dương bị ba kẻ địch vây đánh. Thanh máu của cậu tụt không phanh, nhân vật ngã xuống đất với một âm thanh nặng nề.

"Khôngggg!" Cậu gào lên đầy oan ức, đập mạnh tay cầm lên đùi. "Ba đánh một không chột cũng què, lỗi đâu phải do tao!"

Kim Ngưu chỉ khẽ thở dài, như thể đã quá quen với cảnh tượng này. Trong khi đó, Sư Tử bật cười nhẹ, ánh mắt lóe lên tia sắc bén khi phát hiện một kẻ địch yếu máu đang chạy trốn.

Cậu búng ngón tay trên tay cầm, nhân vật của cậu lập tức lướt tới, lưỡi dao lạnh lùng vung lên - một nhát, hai nhát, gọn gàng và chính xác. Kẻ địch chưa kịp phản ứng đã gục xuống.

"Dễ như ăn kẹo." Cậu nhếch môi, giọng nói mang theo vẻ kiêu hãnh thường thấy.

Bạch Dương nhìn cảnh tượng trước mắt, tức nghẹn:

"Chơi sát thủ mà cướp mạng vậy ai chơi lại?"

"Không phải cướp, là chiến thuật." Sư Tử nghiêng đầu, nhướn mày trêu chọc. "Tao gọi là kết liễu đúng lúc."

Trận đấu căng thẳng đến tận phút cuối. Cả bốn người đều tập trung cao độ, ngón tay liên tục điều khiển, từng cú né tránh, từng đòn tấn công đều phối hợp ăn ý.

Cho đến khi dòng chữ "VICTORY" sáng rực hiện lên giữa màn hình.

Bạch Dương bật dậy, nắm tay giơ cao, reo lên đầy hào hứng:

"Đỉnh! Team này vô địch!"

Sư Tử dựa lưng vào ghế, khoanh tay, khóe môi nhếch lên một cách đầy tự mãn:

"Thấy chưa? Có tao gánh là win chắc."

Thiên Bình nhìn dòng chữ Victory trên màn hình, đôi mắt phản chiếu ánh sáng lấp lánh. Cô không nói gì ngay, chỉ khẽ nghiêng đầu, như đang suy nghĩ về điều gì đó. Cuối cùng, một nụ cười nhẹ xuất hiện trên môi:

"Chơi game… cũng vui nhỉ?"

Bạch Dương quay sang ngay lập tức, đôi mắt sáng rỡ:

"Vậy mai chơi tiếp không?"

Thiên Bình thoáng do dự, nhưng rồi lại khẽ gật đầu, giọng nói nhẹ nhàng nhưng mang theo một chút thích thú khó che giấu:

"Chắc cũng… được."

Câu trả lời đó như một tín hiệu mở màn - cả bốn người cứ thế tiếp tục chơi, trận này đến trận khác.

Bên ngoài, bầu trời đã chìm sâu trong màn đêm tĩnh mịch, ánh trăng treo lơ lửng giữa không gian yên ắng. Nhưng trong phòng khách, tiếng cười nói, những lời trêu chọc và cả những câu la hét phấn khích vẫn vang lên không ngừng. Một buổi tối sôi động, không ai muốn kết thúc quá sớm.