Chương 9

Dưới ánh hoàng hôn nhuộm màu cam rực rỡ, Sư Tử đứng khoanh tay trước cánh cổng sắt của căn biệt thự của gia đình mình, thở dài nhìn ba kẻ phía sau. Ánh mắt cậu ánh lên vẻ bất đắc dĩ, nhưng vẫn không che giấu được sự uy quyền vốn có.

“Tao không tin nổi là tao lại đồng ý chuyện này.” Giọng cậu trầm xuống, pha lẫn một chút bực bội.

Bạch Dương nhanh chóng vỗ vai cậu, miệng cười đầy vẻ trấn an:

“Bình tĩnh nào, mày biết là tụi tao đâu còn lựa chọn khác.”

Kim Ngưu, như thường lệ, vẫn giữ nguyên vẻ điềm tĩnh, giọng nói chậm rãi mà chắc chắn:

“Đúng hơn là mày không còn lựa chọn khác.”

Sư Tử liếc mắt nhìn Kim Ngưu, ánh mắt sắc bén như dao. Nhưng thay vì phản bác, cậu chỉ siết chặt chìa khóa trong tay rồi đưa nó vào ổ khóa, xoay một vòng. Cánh cổng lớn chậm rãi mở ra, để lộ khoảng sân rộng rãi được lát đá tinh xảo. Cả nhóm bước vào trong, tiếng giày nện lên nền đá vang vọng trong không gian yên tĩnh.

Từ xa, một người đàn ông trung niên với bộ vest đen chỉnh tề bước tới. Gương mặt ông nghiêm nghị, phong thái toát lên vẻ chuẩn mực của một quản gia lâu năm.

“Cậu chủ, chào mừng cậu về nhà.” Giọng ông trầm ổn, mang theo sự kính cẩn nhưng vẫn rất uy nghiêm. “Phu nhân và lão gia đã lên đường đi công tác sáng nay, dự kiến vài tuần mới về.”

Ba người phía sau liếc nhìn nhau, một sự ăn ý vô hình hiện lên trong ánh mắt họ.

Thiên Bình nở một nụ cười nhẹ, giọng nói mang theo nét bình thản thường thấy:

“Vậy là không cần giải thích nữa nhỉ.”

Bạch Dương bật cười sảng khoái, khoanh tay sau đầu, vẻ thích thú hiện rõ trên khuôn mặt:

“Haha! Cái này gọi là thiên thời, địa lợi, nhân hòa!”

Sư Tử chậm rãi quay người lại, ánh mắt lướt qua từng người bạn của mình. Cậu nhướng một bên mày, rồi khoanh tay trước ngực, chất giọng trầm thấp nhưng đầy uy quyền:

“Tao nói trước, dù ba mẹ tao không có nhà, nhưng luật lệ ở đây vẫn do tao đặt ra.”

Kim Ngưu khẽ gật đầu, không chút phản đối:

“Đương nhiên.”

Bạch Dương thì khác. Cậu hớn hở tiến lên, nở một nụ cười tinh quái:

“Luật đầu tiên là gì? Không được chọc phá chủ nhà hả?”

Sư Tử lập tức nheo mắt, giọng cậu lạnh tanh, từng chữ thốt ra mang theo áp lực vô hình:

“Luật đầu tiên: Nếu còn nói nhảm nữa thì mày sẽ phải ngủ ngoài vườn.”

Không khí im lặng trong vài giây.

Bạch Dương chớp chớp mắt, rồi ngay lập tức cười trừ, lùi nhanh ra sau và nấp sau Thiên Bình như một phản xạ tự nhiên.

Thiên Bình liếc nhìn cậu bạn tóc trắng đang trốn sau lưng mình, khẽ lắc đầu, nụ cười trên môi càng thêm sâu.

Quản gia đẩy cánh cửa lớn, Sư Tử bước vào nhà với dáng vẻ ung dung nhưng trong lòng thì không khỏi thở dài. Cả nhóm theo sát phía sau, ánh mắt lướt qua không gian rộng lớn của căn biệt thự.

Nội thất cao cấp, từng món đồ đều toát lên sự sang trọng và đắt đỏ, nhưng bầu không khí lại lạnh lẽo một cách khó tả. Sự vắng bóng của chủ nhân khiến nơi này dù đẹp đẽ đến đâu cũng mang theo một chút cô quạnh.

Bạch Dương huýt sáo một tiếng, nhảy phịch xuống ghế sofa bằng da cao cấp, ngả người thật thoải mái rồi vô tư vắt chân lên bàn cà phê.

“Chà, mày sống như ông hoàng thật đấy.” Cậu nói với giọng điệu đầy cảm thán.

Sư Tử đang đóng cửa, nghe vậy thì liếc mắt, giọng điệu không chút dao động:

“Bỏ chân xuống.”

Không cần suy nghĩ nhiều, Bạch Dương lập tức rút chân về, ngoan ngoãn ngồi lại đàng hoàng như một đứa trẻ vừa bị giáo viên nhắc nhở.

Kim Ngưu đứng một bên, tay đặt lên cằm, ánh mắt trầm ngâm rồi quay sang nhìn Thiên Bình.

“Chuyện quan trọng nhất bây giờ là danh tính của em.”

Thiên Bình hơi nghiêng đầu, chớp mắt đầy thắc mắc:

“Ý anh là sao?”

Kim Ngưu giữ nguyên nét mặt điềm tĩnh, giọng nói chậm rãi nhưng sắc bén như lưỡi dao cắt thẳng vào trọng tâm vấn đề:

“Muốn đi học, em cần giấy tờ hợp lệ. Nhưng từ những gì em nói thì em không có một danh tính hợp pháp nào ở thế giới này cả.”

Thiên Bình im lặng vài giây, sau đó khẽ gật đầu. Đôi mắt xanh lá của cô lóe lên tia hiểu chuyện, không có chút bối rối nào.

Sư Tử dựa lưng vào tường, khoanh tay trước ngực, ánh mắt suy tư.

“Giấy tờ giả không phải chuyện khó, nhưng cần có người tin cậy để lo liệu.” Cậu hơi nheo mắt. “Tao không muốn dây vào đám tội phạm.”

Bạch Dương bật cười, khoanh tay sau đầu, miệng cười tinh quái:

“Thế thì quá hợp rồi! Nhà mày buôn vũ khí ngầm, kiếm một người lo vụ này chẳng phải dễ như trở bàn tay sao?”

Câu nói vừa dứt, nhiệt độ trong phòng dường như hạ xuống vài độ.

Sư Tử từ tốn quay đầu sang, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao chĩa thẳng vào Bạch Dương. Cậu cất giọng lạnh lùng, từng chữ đều mang theo sự nguy hiểm khó lường:

“Mày nói thêm câu nào nữa là tao sẽ làm giấy tờ cho, nhưng tên trên đó sẽ là của mày.”

Bạch Dương lập tức bịt miệng, lưng thẳng tắp, gương mặt cứng đờ như tượng đá.

Kim Ngưu chỉ khẽ nhếch môi, không nói gì, nhưng ánh mắt thì hiện rõ vẻ thích thú.

Sư Tử hừ nhẹ, quay lại vấn đề chính.

“Tóm lại, tao có một người có thể giúp.” Cậu nhìn Kim Ngưu, giọng điệu đầy chắc chắn. “Nhưng cần ít nhất một ngày để làm xong.”

Thiên Bình quan sát Sư Tử một lúc, sau đó nhẹ nhàng mỉm cười. Dưới ánh đèn vàng nhạt, nụ cười của cô như có một loại ma lực khiến người ta cảm thấy an tâm.

“Vậy thì nhờ anh nhé, Sư Tử.”

Sư Tử khẽ chớp mắt, bất giác nhìn Thiên Bình lâu hơn một chút. Nhưng rất nhanh sau đó, cậu chỉ thở dài, lắc đầu và lẩm bẩm với chính mình:

“Thật không hiểu tại sao tao lại rước rắc rối này vào người…”

Kim Ngưu dựa lưng vào ghế, khoanh tay trước ngực, ánh mắt trầm ổn nhưng sắc bén vẫn chăm chú quan sát Thiên Bình. Cậu hạ giọng, không nhanh không chậm:

“Anh muốn biết rõ hơn về chuyện này.”

Thiên Bình nghiêng đầu, đôi mắt xanh lá khẽ chớp như thể đang cân nhắc câu hỏi.

“Chuyện gì cơ?”

Kim Ngưu không rời mắt khỏi cô, chất giọng bình thản nhưng ẩn chứa sự nghiêm túc tuyệt đối:

“Những gì em nói trước đó, về vận mệnh của 12 chòm sao.”

Bạch Dương ngồi bên cạnh, chống cằm, nhíu mày nhớ lại:

“Ờ ha, trước đó em cứ nói mấy chuyện kiểu ‘bọn em đã tìm các anh rất lâu rồi’, nhưng rốt cuộc là vì lý do gì?”

Thiên Bình vẫn giữ nguyên vẻ ung dung, nụ cười nhẹ như làn gió thoáng qua:

“Bây giờ chưa phải lúc.”

Cả ba lập tức nhăn mặt, ánh mắt hiện lên vẻ khó chịu lẫn thất vọng.

“Gì chứ?” Sư Tử nheo mắt, giọng đầy nghi hoặc.

Kim Ngưu cau mày, ngón tay gõ nhịp nhẹ lên tay ghế, giọng nói trầm xuống:

“Nếu em thực sự muốn bọn anh giúp đỡ, ít nhất cũng phải đưa ra thứ gì đó để bọn anh có thể tin tưởng.”

Thiên Bình không hề nao núng. Cô nhìn thẳng vào Kim Ngưu, giọng nói vẫn mềm mại nhưng mang theo sự chắc chắn kỳ lạ:

“Em biết các anh cần một lời giải thích hợp lý. Nhưng hiện tại, có những điều em chưa thể nói ra.”

Bầu không khí trở nên căng thẳng trong chốc lát.

Kim Ngưu thở dài một hơi, đưa tay day nhẹ thái dương nhưng không nói gì thêm.

Sư Tử đảo mắt qua mọi người rồi búng ngón tay, phá tan sự im lặng:

“Thôi bỏ qua vụ đó. Giờ thì ít nhất tao cũng cần biết tên đầy đủ, tuổi tác và thông tin cá nhân của mày để làm giấy tờ giả.”

Thiên Bình nghiêng đầu, suy nghĩ trong giây lát rồi trả lời một cách thản nhiên:

“Tuổi của em à? Hơn 100 tuổi rồi.”

Cả ba đồng loạt khựng lại. Không gian chìm vào im lặng tuyệt đối.

Bạch Dương mở to mắt, như thể não bộ chưa kịp xử lý thông tin:

“…Hả?”

Sư Tử chớp mắt vài lần, chắc chắn rằng mình không nghe nhầm, nhưng vẫn hỏi lại bằng giọng đầy hoài nghi:

“Mày… bao nhiêu?”

Thiên Bình nở nụ cười dịu dàng, không hề có vẻ gì là đang đùa giỡn:

“Hơn 100 tuổi.”

Kim Ngưu nhìn cô chằm chằm, đôi mắt vàng phản chiếu ánh đèn, sâu thẳm như muốn nhìn thấu suy nghĩ của đối phương.

“Đừng đùa. Ngoại hình của em chỉ tầm 18-19 tuổi.”

Thiên Bình không phủ nhận, cũng không giải thích. Cô chỉ giữ nguyên nụ cười, ánh mắt bình lặng tựa hồ nước yên ả.

Bạch Dương ôm đầu, gương mặt tràn đầy sự hoang mang tột độ:

“Tao còn chưa 20 mà đã thấy cuộc đời dài lắm rồi… Em ấy sống hơn một thế kỷ, rốt cuộc là kiểu gì vậy!?”

Sư Tử khoanh tay, ánh mắt lơ đãng nhìn lên trần nhà, lẩm bẩm như đang nói chuyện với chính mình:

“Chết tiệt… Tao vừa cho một bà cụ hơn trăm tuổi vào nhà…”

Không ai biết phải phản ứng thế nào. Ánh đèn vàng ấm áp hắt xuống bộ sofa bọc da, nhưng sự im lặng kéo dài khiến không gian trở nên nặng nề. Chỉ có tiếng đồng hồ treo tường tích tắc vang vọng trong không gian rộng lớn.

Kim Ngưu chợt nhớ ra điều gì đó. Cậu chậm rãi lên tiếng, giọng nói trầm ổn nhưng ẩn chứa suy nghĩ sâu xa:

“Trước đây, em có nói em là tinh linh ánh sáng, phải không?”

Thiên Bình khẽ nghiêng đầu, đôi mắt xanh lá chớp nhẹ như đang xác nhận câu hỏi. Cô vẫn giữ nụ cười dịu dàng trên môi, không hề tỏ ra lo lắng hay phòng bị.

“Đúng vậy.”

Sư Tử khoanh tay, tựa lưng vào ghế, nhíu mày một cách khó hiểu:

“Vậy thì sao?”

Kim Ngưu đan hai tay vào nhau, ngón tay cái vô thức gõ nhịp nhẹ lên mu bàn tay. Đôi mắt vàng sắc bén, như thể đang sắp xếp từng mảnh ghép trong một bài toán hóc búa.

“Nếu Thiên Bình là tinh linh ánh sáng, vậy thì có một giả thuyết hợp lý để giải thích tuổi tác của em ấy.”

Bạch Dương tròn mắt, hơi nghiêng người về phía trước đầy tò mò:

“Giả thuyết gì?”

Kim Ngưu hít sâu một hơi, chậm rãi phân tích từng điểm một cách rõ ràng:

“Thứ nhất, theo những gì tao biết, thời gian trôi ở mỗi thế giới có thể không giống nhau. Một năm ở thế giới này chưa chắc đã bằng một năm ở thế giới của Thiên Bình.”

Cậu ngừng lại, để mọi người kịp tiêu hóa thông tin, rồi tiếp tục:

“Thứ hai, tinh linh là những thực thể mang tính chất siêu nhiên. Họ không nhất thiết phải tuân theo quy luật lão hóa như con người. Có thể cơ thể của Thiên Bình duy trì trạng thái tuổi trẻ trong suốt hàng trăm năm.”

Bạch Dương chớp mắt vài lần, sau đó đưa tay lên gãi đầu, vẻ mặt vẫn còn ngơ ngác:

“Nói cách khác, bà cụ này trông như 18 nhưng thực tế đã sống cả thế kỷ?”

Thiên Bình bật cười khẽ, ánh mắt cong lên đầy thích thú:

“Cách diễn đạt của anh thú vị thật đấy.”

Kim Ngưu chống cằm, suy tư một lúc rồi đưa ra thêm một giả thuyết khác:

“Còn một khả năng nữa. Có thể thời gian không ảnh hưởng nhiều đến Thiên Bình. Hoặc… bản chất của em ấy không phải sinh vật vật lý giống con người.”

Sư Tử khoanh tay, gật gù đồng tình:

“Nghe cũng hợp lý đấy. Dù sao thì, tinh linh mà, ai biết được họ hoạt động như thế nào.”

Kim Ngưu rời tay khỏi cằm, nhìn thẳng vào Thiên Bình, giọng điệu chắc chắn:

“Anh nói đúng không?”

Thiên Bình giữ nguyên nụ cười nhẹ, ánh mắt bình lặng tựa hồ nước tĩnh, rồi khẽ gật đầu xác nhận.

Bạch Dương ngồi cạnh Sư Tử, ngả người ra sau ghế, vắt chân lên đùi kia, thở dài một cách não nề như thể vừa lĩnh hội một chân lý vũ trụ:

"Vậy giờ tao phải gọi em ấy là bà hả, hai tụi mày?"

Kim Ngưu trượt tay xuống trán, day nhẹ hai bên thái dương, thở hắt ra đầy bất lực.

Sư Tử, người từ nãy giờ vẫn giữ vẻ mặt kiềm chế, cuối cùng khóe môi cũng giật giật, ánh mắt mang theo sự hoài nghi sâu sắc:

"Bạch Dương, mày còn não không vậy?"

Bạch Dương nhún vai, giơ hai tay lên như thể bản thân hoàn toàn vô tội:

"Tao chỉ nói sự thật thôi mà! Một người hơn trăm tuổi thì tao gọi là bà cũng đâu có sai?"

Kim Ngưu quay sang nhìn Bạch Dương, ánh mắt đầy sự quan ngại, như thể đang đánh giá xem não bộ của thằng bạn có còn hoạt động bình thường hay không.

"Mày đúng là hết thuốc chữa."

Thiên Bình bật cười khúc khích, đôi mắt xanh lá cong lên đầy thích thú, không có vẻ gì là khó chịu trước cách xưng hô kỳ quặc đó.

"Nếu anh muốn thì cứ gọi vậy đi."

Bạch Dương ngay lập tức sáng mắt lên, vỗ tay một cái đầy hứng khởi:

"Thật á?"

Nhưng chưa kịp đắc ý thêm một giây nào, Kim Ngưu đã lạnh lùng cắt ngang:

"Không, không thật. Em đừng có hùa theo."

Sư Tử gật đầu đồng tình, giọng điệu lạnh tanh nhưng đầy tính cảnh cáo:

"Không ai gọi tinh linh là bà cả. Mày im đi giùm cái."

Bạch Dương phồng má, khoanh tay, bĩu môi như một đứa trẻ bị tước mất kẹo:

"Độc tài vãi..."

Thiên Bình vẫn giữ nụ cười nhẹ, nhưng trong đôi mắt cô lại lấp lóe một tia suy tư mơ hồ. Dù vậy, cô vẫn không nói gì thêm.