sáng sớm tại một căn chung cư nào đó, cô bé nhỏ nhắn đang chống cự quyết liệt với cơn buồn ngủ mà mở mắt.
Hạ Anh:" đúng rồi, hôm nay là ngày đi học, là ngày vô cùng quan trọng, không thể bỏ quên được".
Hạ Anh bật dậy, lời nói vô cùng quyết tâm, nhưng đôi mắt nhắm chặt và cơ thể đang không chịu nhúc nhích đã phản bội cô.
Hệ thống :"kí chủ, không phải cô mói nói quan trọng sao, cô mau dậy đi, kí chủ".
Hạ Anh :"đây, không phải ta dậy rồi sao".
Hệ thống :"kí chủ, đó là dậy sao, ta thấy cô chính là đang ngồi ngủ đó".
Hạ Anh :"hừm".
cốc cốc cốc.
Vũ Thanh:"Kiều Kiều à, dậy chưa".
Hạ Anh :"dạ rồi ạ mẹ".
cô bé cuối cùng cũng hoàn toàn tỉnh giấc, cuống cuồng tìm quần áo để mặc.
Hệ thống :"hừ, chỉ có mẹ Thư Kiều mới trị được ngươi thôi".
cô hoàn toàn không quan tâm lời của hệ thống nói, một mực làm chuyện chính sự.
Hạ Anh :"hệ thống, quần áo đi học ta đâu".
Hệ thống :"2 điểm đổi".
Hạ Anh :"Hệ thống, mi cút đi".
................
vất vả sau hơn 30 phút đồng hồ, Hạ Anh đeo cặp sách nhỏ trên lưng, chuẩn bị đi học.
Vũ Thanh :"Kiều Kiều, đi học vui vẻ".
Thư Mục :"không chúc anh à".
Vũ Thanh khẽ liếc cậu:"chúc chồng yêu đi làm vui vẻ ".
Thư Mục :"hắc hắc, cảm ơn vợ yêu". cậu cười vô cùng vui vẻ, con mắt khẽ đảo.
Thư Mục:"ủa, kia là thằng bé Giang Ý mà".
Hạ Anh nghe thế cũng quay sang làm bộ:" bố, anh ấy cũng mang cặp sách, chẳng lẽ đi học giống con à".
Thư Mục:" đúng nhỉ".
Hạ Anh :"bố, con bảo anh ấy đi học chung nhá, bố ơi".
Thư Mục:" cũng được".
cậu vừa nói xong, đã thấy đứa con gái nhỏ bé của mình dùng đôi chân ngắn ngủi chạy lại chỗ Giang Ý.
Thư Mục:"...". sao cậu có cảm giác, bắp cải trắng nhà mình còn chưa nuôi lớn đã bị người ta đào đi rồi nhỉ.
Hạ Anh:" anh Giang Ý ".
Giang Ý khẽ cau mày:"hửm, em đến đây làm gì".
Hạ Anh :"còn gì nữa ạ, là để đi học chung ".
Giang Ý lúc này mới ngước mắt lên nhìn người đàn ông đẹp trai nhưng ánh mắt toát ra tia lửa bừng bừng.
Giang Ý khẽ cười:"ừm". cậu lấy tay xoa đầu Hạ Anh, nhưng mặt vẫn nhìn người đàn ông, mày khẽ nhếch, một hành động khiêu khích công khai.
Thư Mục hít một hơi thật sâu:"muộn rồi, Kiều Kiều , đi học thôi con".
Hạ Anh khuôn mặt ngơ nhác nhìn ông:"bố, bố, còn lâu mới muộn mà, bây giờ đang còn sớm".
Giang Ý nghe câu trả lời của cô, ý cười khoé mắt ngày càng đậm.
Giang Ý:"đúng rồi chú, chúng ta còn sớm mà, đi từ từ cũng được, hay ý của chú là... không muốn cho cháu đi chung".
giọng điệu của cậu nhỏ dần, trông hệt như một người đang bị bắt nạt, làm người ta chỉ muốn thương xót.
và đương nhiên, Hạ Anh cũng thế, cô lập tức đứng ra bênh vực cho cậu.
Hạ Anh:" bố, có phải ý của bố là như vậy đúng không, hừm, con thật thất vọng về bố".
Thư Mục cứng họng, cậu không biết đáp lại lời của con gái như thế nào, kỳ thực cậu không muốn con gái thân thiết với thằng bé quá.
Hạ Anh :" hừ, bố không cãi lại, chứng tỏ là bố đang chột dạ, chứng tỏ là bố có ý nghĩ thế".
Thư Mục kinh hoảng, bình thường thấy đứa con gái của mình hơi khờ khờ, ngốc ngốc, mà sao bây giờ nó lại thông minh thế không biết, haizzz, vẫn là khờ khờ ngốc ngốc đáng yêu hơn.
(lời nhắn của tác giả: chào mọi người, lại là bà tác giả đây, hiện tại đang là mùa thi, nên tui ra được rất ít chương, mọi người thông cảm cho tui với nhá, với lại ai còn đang đọc những dòng này tui chúc mọi người thi tốt nhá~~)