Duyên Châu, đông nam Thiên Vực, núi sông trùng điệp, linh khí sung mãn, là nơi tụ hội của vô số thế gia tu chân, môn phái lớn nhỏ cùng tồn tại, tranh đấu không dứt. Trong đó, Diệp gia – một trong Tam Đại Thế Tộc – từng được xem là bá chủ một phương, danh chấn thiên hạ.
Nhưng ánh sáng càng rực rỡ, bóng tối càng dày đặc. Và trong ánh hào quang lẫy lừng của Diệp gia, lại có một cái tên bị nguyền rủa: Diệp Trần – đích tử của tộc trưởng Diệp Thiên Hạo.
“Ngươi còn mặt mũi bước vào quảng trường luyện võ?”
“Phế vật mà cũng muốn học công pháp? Hừ, phí thời gian.”
Tiếng mắng nhiếc như châm chọc từng ngày vang lên. Diệp Trần, năm ấy mười bốn tuổi, đứng cô độc giữa quảng trường Diệp phủ, xung quanh là ánh mắt khinh bỉ của bao kẻ đồng lứa.
Mỗi sáng, hắn đều đến luyện quyền. Mỗi tối, hắn đều tự mình điều tức. Nhưng ba năm trôi qua, vẫn không cảm ứng được linh khí, vẫn không khai mở được linh căn. Trong mắt người khác, hắn là kẻ không xứng sống trong giới tu chân.
“Phế vật!”
Từ kẻ hầu, tiểu bối cho tới một số trưởng lão trong gia tộc, chẳng ai coi hắn ra gì.
Nhưng hắn cắn răng chịu đựng, không phản bác, không lùi bước. Dưới những cơn mưa roi vọt, hắn tiếp tục luyện công. Đôi tay đầy máu, vết chai dày như da trâu, xương tay nứt vỡ không dưới bảy lần, từng bị nội thương đến suýt chết.
Có lần hắn gắng ép linh lực đi vào kinh mạch, tẩu hỏa nhập ma, phun máu ngất xỉu trong rừng sau núi. Nằm đó ba ngày ba đêm giữa trời mưa, đến mức kiến bò lên mặt, chuột cắn chân mà không còn cảm giác.
Khi được người phát hiện đưa về, cả người hắn xanh xao tím tái, tim đập yếu đến mức gần như ngừng thở.
“Trần nhi, con làm vậy để làm gì? Con sinh ra không có linh căn... không thể tu đạo, con chỉ cần sống tốt, sống an yên là đủ rồi...” – phu nhân Lâm thị nghẹn ngào nắm tay hắn, nước mắt không ngừng rơi xuống vạt áo trắng.
Nhưng Diệp Trần chỉ lắc đầu.
“Mẫu thân, người chưa từng bị gọi là phế vật, chưa từng bị cả hạ nhân chỉ tay mắng nhiếc giữa chốn đông người, chưa từng bị đồng môn giẫm lên mặt chỉ vì không có tu vi... Con sống như thế, còn ý nghĩa gì?”
Mỗi một lần bị khinh thường, hắn không quật lại, mà ghi sâu vào lòng.
Mỗi lần bị đánh ngã, hắn lại tự mình bò dậy, tay run rẩy, máu chảy đầy mặt, nhưng vẫn không chịu thua.
Bởi hắn biết, nếu khuất phục, nếu từ bỏ... thì suốt đời này, hắn thật sự là phế vật.
Thế nhưng, định mệnh vốn chưa bao giờ nhân từ.
Đêm đó, bầu trời Duyên Châu bỗng tối sầm. Sấm sét liên tục xé rách trời cao. Một cỗ áp lực đáng sợ bao trùm khắp thành.
Khi Diệp Trần đang ngồi xếp bằng điều tức trong hậu viện, thì tiếng hét kinh hoàng từ bên ngoài vang lên. Tiếp đó là tiếng đao kiếm va chạm, tiếng kêu gào thảm thiết, và... tiếng máu bắn tung tóe.
Hắn lập tức lao ra.
Cảnh tượng trước mắt khiến hắn chết lặng.
Diệp phủ – ngập trong biển máu.
Thi thể tộc nhân nằm la liệt. Các trưởng lão, hộ pháp... đều bị chém đầu, đốt xác. Trên tường, vết máu loang lổ, rách nát đến lạnh người. Cổng lớn bị đập tan, ngọn lửa cháy rực khắp các viện.
Dẫn đầu đám người tấn công không phải kẻ lạ mặt, mà là Ngụy trưởng lão của Thiên Tâm Tông – tông môn mà Diệp gia phụng sự mấy chục năm qua.
“Ngụy đạo huynh... ngươi...” – Diệp Thiên Hạo vừa định lên tiếng thì đã bị một đạo kiếm khí xuyên qua ngực, máu bắn lên mặt Diệp Trần, nóng hổi và nồng nặc mùi tanh.
“CHAAAAAAAAAAAAA!!!”
Diệp Trần gào thét, lao tới, nhưng đã quá muộn.
Cha hắn – người luôn che chở cho hắn trước những lời dị nghị, người luôn âm thầm giữ cho hắn một cơ hội sống – nay ngã xuống, máu loang đầy đất.
Mẫu thân hắn – Lâm thị – nhào tới đỡ thân thể của trượng phu, toàn thân run rẩy. Khi một tên hắc y nhân vung kiếm về phía Diệp Trần, bà không ngần ngại lấy thân mình che chắn.
Thanh kiếm đâm xuyên qua bụng bà, chấn động tới tận lồng ngực của Diệp Trần.
“Mẫu thân...!!”
Lâm thị không khóc, chỉ đưa tay vuốt má hắn, thì thào: “Trần nhi... sống... hãy sống thay cha mẹ...”
Rồi đôi mắt dịu dàng mãi mãi khép lại.
“KHÔNG!!!!!!!”
Diệp Trần như điên cuồng. Hắn ôm thi thể mẹ, mặt dính đầy máu, tay run rẩy, miệng không ngừng thốt lên những tiếng vô nghĩa.
Cả đời hắn chưa từng cảm thấy bất lực đến thế.
Cả đời hắn chưa từng căm hận như vậy.
Tại sao? Vì sao phải giết cả nhà hắn? Vì sao lại là Thiên Tâm Tông? Diệp gia đâu có tạo phản! Chỉ vì Diệp gia tìm được một mỏ linh thạch cấp cao, bọn họ liền ra tay tiêu diệt?
Một kiếm từ phía sau lại bổ tới. Chính lúc ấy, Diệp Huyền – đại ca hắn – xuất hiện, toàn thân đầy vết thương, ôm lấy hắn, hét lớn:
“Trần nhi! Mau chạy!”
“Ca... mẫu thân... cha... đều...”
“Không còn thời gian nữa! Bọn chúng... muốn giết sạch! Ngươi phải sống!”
Vừa nói, Diệp Huyền vừa vung kiếm, chém gãy đao của kẻ địch, lảo đảo kéo Diệp Trần chạy xuyên qua hỏa hoạn.
Từng bước, từng bước, hắn chứng kiến từng vị tộc nhân bị sát hại không thương tiếc, chứng kiến tổ đường bị thiêu rụi, bài vị tổ tiên nổ tung trong biển lửa, chứng kiến một gia tộc trăm năm... bị xóa sổ chỉ trong một đêm.
Tới cánh cổng ngầm phía sau núi, Diệp Huyền đẩy hắn vào.
“Cửa mật đạo này dẫn đến Thiên Băng Cốc. Một khi đã vào... ngươi có thể sống. Ta... ta sẽ giữ chân bọn chúng.”
“Không... không! Ca! Đi cùng ta!” – Diệp Trần cố kéo hắn lại.
Nhưng Diệp Huyền lắc đầu.
“Ta không đi được nữa. Ngươi mới là hy vọng cuối cùng của Diệp gia. Sống, Trần nhi, sống... để trả mối huyết hải thâm thù này.”
Nói xong, Diệp Huyền dùng lực đẩy hắn vào mật đạo, chặn cửa đá lại, rồi quay lưng vung kiếm chiến đấu với kẻ địch kéo đến.
Cánh cửa đóng lại.
Tiếng gào của Diệp Trần, tiếng máu chảy, tiếng đao kiếm va chạm... rồi lặng im.
Hắn bò xuyên qua mật đạo tối om, vết thương không ngừng chảy máu, chân gãy, tay nát, đầu óc quay cuồng. Cuối con đường, là một vực sâu vạn trượng – Thiên Băng Cốc, nơi chưa từng có kẻ nào trở về.
“Không còn đường lui nữa... Diệp gia không còn, cha mẹ không còn... huynh trưởng cũng không còn...”
Hắn cười – tiếng cười bi thương như oán như than, rồi nhảy xuống vực.
Một tiếng ầm vang, đá vụn bay tung, màn đêm bao phủ.
Giữa vực sâu lạnh giá, hắn không chết. Một giọng nói cổ xưa vang lên trong đầu hắn – trầm thấp, tang thương, như xuyên qua hằng vạn năm.
“Ngươi có thù... có hận... có chấp niệm... Có muốn... Hoán Thai Hoán Cốt, đổi lấy một đời nghịch thiên?”
Ánh sáng huyết sắc bao phủ thân thể hắn. Máu thịt hắn nứt toác, gân mạch đứt đoạn, cốt nhục tan vỡ. Nhưng linh hồn hắn... vẫn gào lên:
“TA MUỐN! TA MUỐN... TRẢ MỐI HẬN NÀY!!!”