Gió lạnh rít gào như dao cắt, từng mảnh băng giá như muốn đông cứng cả huyết mạch. Diệp Trần tỉnh lại trong bóng tối mờ ảo của Thiên Băng Cốc. Xung quanh hắn là vách đá dựng đứng, mặt đất nứt nẻ như từng chịu thiên kiếp, vô số hàn tinh lấp lánh như những con mắt chết chóc.
Toàn thân hắn bị băng tuyết bao phủ, khí huyết tắc nghẽn, máu đông cứng thành từng mảng. Hắn thậm chí không cảm nhận được cơn đau nữa – chỉ còn sự tê dại cùng mùi máu tanh xộc vào mũi.
"Ngươi... đã chọn sống. Vậy thì, hãy mang theo oán niệm ấy mà tu thành nghịch thiên đại đạo."
Giọng nói cổ xưa đó lại vang lên, nhưng lần này không còn mơ hồ như giấc mộng. Hắn nhìn thấy – nơi sâu trong khe núi, có một pho tượng tàn khuyết, chỉ còn nửa thân trên, tỏa ra khí tức thần bí. Một luồng ánh sáng huyết sắc quấn quanh tượng, từ đó lan ra, ngấm vào da thịt hắn.
Cơn đau như xé rách linh hồn. Xương cốt vặn vẹo, da thịt rách toạc, từng giọt máu thấm vào đất, rồi lại bị hút trở lại thân thể.
“Cổ công pháp ta để lại, gọi là Huyết Đạo Thần Quyết. Tu luyện nó, ngươi phải lấy huyết làm dẫn, sát niệm làm cốt, ý chí làm tâm. Mỗi tầng cảnh giới, ngươi đều phải tự dùng sinh mệnh mà rèn luyện.”
“Huyết Đạo Thần Quyết chia làm Bảy Tầng – Mỗi Tầng Thập Tam Tinh. Không đủ ý chí, không đủ thống khổ, không đủ thù hận… sẽ mãi mãi dừng lại ở Nhất Tinh sơ tầng.”
Diệp Trần cố gắng vận động cơ thể. Máu chảy ra, nhưng dưới sự dẫn dắt của pháp quyết, từng tia huyết khí nhỏ bé tụ lại ở đan điền, chậm rãi xoay tròn.
Hắn hiểu, đây chính là bước đầu tiên – Khai Mạch.
Hệ thống tu luyện của giới tu chân được chia làm chín đại cảnh giới:
Khai Mạch Cảnh – Mở ra 12 đường kinh mạch chính.
Trúc Cơ Cảnh
Luyện Thể Cảnh
Ngưng Hồn Cảnh
Kim Đan Cảnh
Nguyên Anh Cảnh
Hóa Thần Cảnh
Luyện Hư Cảnh
Đại Thừa Cảnh
Mỗi cảnh giới chia thành 13 tinh, đại biểu cho độ ngưng thực và độ tinh thuần của cảnh giới đó. Người thường mất từ nửa năm đến hai năm mới vượt qua mỗi tinh vị.
Diệp Trần bây giờ, thậm chí còn chưa bước vào Nhất Tinh của Khai Mạch Cảnh.
Bắt đầu từ con số không – đúng hơn, bắt đầu từ âm.
Bảy ngày trôi qua.
Diệp Trần không ăn gì, không uống gì, chỉ dựa vào một chút linh khí mỏng manh trong khe cốc và huyết dịch bản thân bị pháp quyết cưỡng ép chuyển hóa thành năng lượng để duy trì sự sống.
Huyết Đạo Thần Quyết giống như một con mãnh thú ngủ say trong cơ thể hắn. Mỗi lần vận chuyển, nó đều gặm nhấm gân mạch hắn, khiến từng đoạn xương như bị nung đỏ, từng sợi cơ như nứt vỡ. Nhưng qua mỗi lần đau đớn, huyết khí lại ngưng tụ nhiều hơn một chút, kinh mạch lại vững hơn một phần.
Ngày thứ tám, hắn ngồi xếp bằng bên một dòng nước ngầm nhỏ, băng tuyết bám đầy thân thể, hơi thở mỏng như tơ. Từ đan điền, một luồng sáng đỏ bùng lên, lan khắp toàn thân.
ẦM!
Kinh mạch đầu tiên – Thái Dương kinh – bị đánh xuyên!
Ngay lập tức, một dòng máu đen trào ra khỏi miệng. Nhưng Diệp Trần lại nở nụ cười thảm đạm, vì hắn biết… hắn đã bắt đầu bước chân vào con đường tu hành.
Hắn đã là Khai Mạch Cảnh – Nhất Tinh.
Thời gian trôi qua không đếm được. Trong lòng hắn chỉ còn duy nhất một tín niệm:
“Trở về. Trả thù. Huyết tẩy Thiên Tâm Tông.”
Nhưng hắn biết, nếu nóng vội, hắn sẽ chết. Huyết Đạo Thần Quyết mạnh mẽ nhưng cũng cực kỳ nguy hiểm. Mỗi lần tu luyện, nếu vượt quá sức chịu đựng, máu sẽ phản phệ, cơ thể tự nổ tung.
Mỗi tinh vị hắn tu ra, hắn đều phải:
Ngâm mình trong nước băng để ổn định huyết mạch
Lấy chính máu mình, vẽ huyết phù dẫn linh khí
Dùng ý niệm khắc đồ văn lên tâm mạch, hình thành “Huyết Ấn” – ký hiệu biểu trưng cho từng tinh vị.
Hắn mất:
7 ngày để lên Nhị Tinh
9 ngày cho Tam Tinh
15 ngày cho Tứ Tinh
Đến Tứ Tinh, hắn suýt chết vì máu huyết nghịch lưu, thân thể co giật, hôn mê ba ngày. Tỉnh lại, hắn cắn răng, tiếp tục vận chuyển Huyết Đạo Thần Quyết.
Cứ mỗi bước, như đi qua cửu u địa ngục. Nhưng cũng chính vì vậy, hắn tu ra nền tảng cực kỳ vững chắc. So với kẻ khác dùng đan dược, linh thảo, thì tu vi của hắn không nhanh, nhưng tinh thuần hơn hẳn.
Một ngày nọ, giữa lúc tu luyện, hắn đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân.
Hắn lập tức ngưng tụ sát ý, lùi vào bóng tối.
Một bóng người lảo đảo đi tới. Đó là một tiểu cô nương, toàn thân run rẩy, máu đầm đìa, có vẻ cũng rơi xuống vực như hắn.
“Cứu… cứu ta…” – cô bé lẩm bẩm, mắt mờ đục.
Hắn không có lòng tốt. Nhưng khi thấy nàng mặc một bộ áo bào bạc thêu hoa văn Diệp gia, hắn giật mình.
“Ngươi… là người của Diệp gia?” – hắn gằn giọng.
“Ta là… Diệp Tư Nhã… muội muội của Diệp Huyền ca ca…”
Một tia đau đớn quét qua mắt Diệp Trần.
Cuối cùng, vẫn còn một người sống sót.
Hắn đưa nàng vào trong động, dùng băng tuyết cầm máu, nghiền linh thạch hắn tìm được làm thuốc, giúp nàng ổn định khí huyết.
Từ đó, trong Thiên Băng Cốc, có hai sinh linh mang theo huyết hận – cùng nhau sống sót trong tuyệt địa.
Thêm ba tháng nữa trôi qua.
Diệp Trần tu luyện đến Khai Mạch Cảnh – Thất Tinh, mỗi bước đều dẫm trên máu và sinh mệnh. Trong suốt thời gian đó, hắn không bước ra khỏi hang động, chỉ trừ lúc tìm thức ăn và luyện công.
Diệp Tư Nhã sau khi hồi phục, cũng bắt đầu học theo hắn, nhưng tu vi chậm chạp. Nàng không có sát niệm, không hợp với Huyết Đạo Thần Quyết. Diệp Trần truyền cho nàng một bộ công pháp phổ thông để giữ mạng.
Dưới ánh trăng lạnh lẽo phản chiếu qua vách đá, Diệp Trần ngồi yên bất động, thần sắc như tạc đá. Trong lòng hắn, sát ý không ngừng ngưng tụ. Nhưng sát ý cũng cần lý trí để khống chế, nếu không, sẽ bị chính công pháp phản phệ, biến thành huyết ma vô tâm vô tính.
Đây là điểm nguy hiểm nhất của Huyết Đạo Thần Quyết.
Không chỉ cần thiên phú, không chỉ cần nhẫn nhục, mà còn phải có tâm niệm vững như thiết. Kẻ lòng dạ yếu mềm, sớm muộn cũng bị huyết niệm xâm thực, tự bạo mà chết.
Hắn đã chứng kiến. Trong Thiên Băng Cốc này, từng có tàn tích của một bộ thi hài – người đó tu luyện cùng công pháp, nhưng chết không toàn thây, máu huyết bốc hơi, ngũ quan vỡ nát.
“Ta không thể chết. Không thể giống hắn.”
Diệp Trần khắc lên vách đá dòng chữ máu – từng dòng là một lời thề. Mỗi khi tu luyện đến cực hạn, hắn lại đọc lại những dòng chữ đó, để không bị bản thân nuốt chửng.
Vào đêm thứ 109, trời nổi lên một cơn giông tuyết.
Trong bóng tối, có tiếng gầm gừ của linh thú.
Một con Băng Tủy Hổ – linh thú cấp một – bị mùi máu của Diệp Trần hấp dẫn, men theo khe cốc mà tới. Diệp Trần lúc đó đang đả tọa, linh khí chưa ổn định. Diệp Tư Nhã hoảng sợ hét lên.
Gào!!
Hắn mở bừng mắt, không chần chừ, rút ra thanh đoản đao thô sơ do chính tay mình rèn bằng hàn thiết dưới vực. Khi con hổ nhào tới, hắn vận chuyển huyết khí, lần đầu tiên thi triển sát chiêu sơ cấp của Huyết Đạo Thần Quyết – Huyết Ảnh Thủ.
Máu huyết bốc lên, tụ thành tàn ảnh đỏ như huyết trảo, xé rách phần ngực Băng Tủy Hổ. Nhưng linh thú mạnh hơn hắn, phản công khiến hắn trọng thương, máu đổ đầy đất.
Phải dùng đến hết linh lực, hắn mới đánh chết được con hổ đó.
Tuy vậy, đây là chiến đấu thực sự đầu tiên của hắn sau khi tu luyện. Thịt của linh thú, nội đan còn sót lại – tất cả đều được tận dụng. Nhờ đó, hắn đột phá lên Khai Mạch Cảnh – Bát Tinh, khí huyết càng ngưng thực, linh lực bắt đầu có dấu hiệu tuần hoàn tự động.
Lúc này, hắn mới có chút tư cách… là một tu sĩ sơ cấp.
Trước khi lên đường rời khỏi Thiên Băng Cốc, Diệp Trần khắc lên đá một dòng cuối cùng:
"Bảy tháng – tám tinh. Không nhanh, nhưng là của ta. Diệp Trần… từ hôm nay sống vì máu, chết vì thù."
Hắn vẫn không nói chuyện nhiều. Từ sau đêm diệt tộc, nét mặt hắn như đóng băng.
Chỉ có khi một mình luyện công, trong ánh lửa nhạt nhòa, người ta mới thấy ánh mắt hắn... rực cháy như địa ngục.