ẨN DANH NHẬP TÔNG – SÓNG NGẦM NỔI DẬY

Gió xuân nhẹ lướt qua những tầng mây mỏng, mang theo hơi lạnh chưa tan của tuyết đọng mùa trước. Dưới chân núi Hàn Phong, một thiếu niên áo xám lặng lẽ bước đi, ánh mắt sâu thẳm, sắc lạnh như đao.

Hắn là Diệp Trần.

Sau bảy tháng tu luyện khổ cực nơi Thiên Băng Cốc, cuối cùng hắn đã vượt qua giai đoạn tử sinh để đặt bước chân đầu tiên vào con đường tu hành. Thương thế đã lành, kinh mạch thông suốt, căn cơ đã vững.

Hắn không còn là phế vật ngày xưa.

Nhưng cũng chưa đủ mạnh để ngẩng đầu đối mặt kẻ thù.

“Ta cần một nơi để ẩn mình. Cần linh thạch, công pháp, đan dược, kiến thức – tất cả những thứ mà tông môn mới có thể cung cấp.”

Địa vực hiện tại là biên cảnh phía tây của Trung Châu – vùng giáp giới giữa ba thế lực lớn: Hàn Nguyệt Tông, Ngọc Kiếm PháiCửu U Thành.

Cả ba đều là trung cấp thế lực, tông môn có lịch sử trăm năm. Sau khi dò la tình hình tại một trấn nhỏ dưới núi, Diệp Trần quyết định chọn Hàn Nguyệt Tông – nơi tuyển đệ tử mỗi năm vào tiết xuân.

Hắn không vì lý tưởng. Hắn chọn đơn giản vì tông môn này có địa hình hiểm trở, ít giao tranh, thuận lợi để ẩn thân và tu luyện.

Ba ngày sau, tại chân núi Hàn Nguyệt.

Đám thiếu niên chen chúc, ánh mắt háo hức hoặc hồi hộp. Đa phần đều xuất thân tán tu hoặc tiểu gia tộc, mong muốn được tông môn thu nhận để đổi đời.

Diệp Trần mặc một bộ y phục vải thô, tóc buộc đơn giản, khí tức thu liễm, đứng lặng ở hàng cuối. Không ai chú ý hắn.

Cuộc kiểm tra diễn ra gắt gao – khảo nghiệm linh căn, kiểm tra căn cơ, thậm chí còn có trận pháp cảm ứng sát khí và tà niệm. Hắn biết, chỉ cần sơ sẩy lộ ra tu vi hoặc sát khí của Huyết Đạo Thần Quyết, sẽ bị trục xuất ngay.

“Thủ đoạn chỉ có thể sử dụng khi cần. Hôm nay, ta đến đây... chỉ để sống.”

Đến lượt hắn.

Một lão giả áo xanh nhìn hắn một cái, tay chạm lên ngọc thạch cảm ứng, khẽ nhíu mày:

– “Khai Mạch cảnh... Bát Tinh? Hừm, tuy hơi thấp nhưng căn cơ lại rất tinh thuần. Linh căn ba hệ, trung đẳng.”

Diệp Trần cúi đầu, không tranh, không giải thích.

Người bên cạnh cười khẩy: “Không biết từ đâu chui ra, chắc tán tu rách rưới. Loại này sống trong tông môn cũng chỉ làm tạp dịch!”

Lão giả không bận tâm, chỉ phất tay: “Tạm thời đưa vào nhóm tạp dịch đệ tử, quan sát thêm.”

Diệp Trần khẽ gật đầu, bước đi không chút dao động. Tạp dịch cũng tốt – ít người chú ý, càng dễ hành động.

Bên kia Trung Châu – tại Thiên Tâm Tông, đại điện Huyền Hồn.

Một lão nhân râu bạc, khí tức âm lãnh, đang khoanh tay đứng trước bản đồ linh mạch. Hắn là Thiên Tâm Tông Nhị trưởng lão – Phong Xích, kẻ từng đích thân suất lĩnh cao thủ diệt Diệp gia.

Một tên hắc y nhân quỳ dưới đất, thần sắc bất an:

– “Khởi bẩm trưởng lão, theo báo cáo từ Giám Sát các, thời gian gần đây có người tại khu vực biên cảnh phía tây, tu luyện công pháp tương tự Huyết Đạo Thần Quyết... rất có thể là tàn dư của Diệp gia.”

Phong Xích quay đầu, ánh mắt lóe lên sát ý.

– “Không thể có chuyện đó. Huyết Đạo Thần Quyết là truyền thừa bí mật của Diệp Thiên – lão cẩu đó chết rồi, ta tự tay đánh nát tâm mạch hắn...”

Tên hắc y nhân rùng mình:

– “Nhưng... cũng không loại trừ khả năng là truyền nhân còn sót lại. Nghe nói, một tiểu nha đầu Diệp thị tên là Tư Nhã từng được lão tổ bảo hộ.”

– “Hừ! Dù là ai, chỉ cần liên quan tới Diệp gia, đều phải chết. Truyền lệnh cho U Ảnh Các, điều tra toàn bộ tông môn vùng biên cảnh. Tìm được tung tích, không cần báo lại – giết tại chỗ!”

– “Tuân lệnh!”

Phong Xích nheo mắt, trong lòng vẫn không yên. Diệp gia năm xưa tuy bị diệt, nhưng Diệp Thiên từng là cường giả Hóa Thần đỉnh phong, nếu thật sự có huyết mạch còn sống, rất có thể sẽ trở thành mối họa.

“Diệp Trần… nếu ngươi còn sống, thì hãy cứ sống đi. Càng sống lâu, càng thống khổ...”

Tại Hàn Nguyệt Tông – khu tạp dịch.

Diệp Trần nhận được một căn nhà gỗ đơn sơ ven suối. Hắn không quan tâm. Mỗi ngày, hắn dậy từ canh năm, làm việc lao động như các đệ tử khác: gánh nước, nhổ cỏ, đốn củi, lau linh đài…

Tối đến, hắn một mình vào rừng sâu, âm thầm tu luyện.

Không còn là Thiên Băng Cốc khắc nghiệt, nhưng nơi này lại có nhiều người, càng nguy hiểm. Mỗi lần tu luyện Huyết Đạo Thần Quyết, hắn đều chọn thời điểm canh ba, nơi hẻm núi hẻo lánh, dùng linh phù che khí tức.

Từng bước, từng bước… vẫn là Bát Tinh.

Hắn không dám tiến thêm. Huyết khí tích lũy quá nhiều, một khi không khống chế được sẽ gây ra dị tượng.

Hắn chọn ổn định thay vì đột phá.

“Ngươi là... Diệp Trần?”

Một ngày nọ, có tiếng gọi sau lưng hắn. Quay đầu lại, là một thiếu nữ mặc áo lam, dung mạo thanh tú – Lăng Sương, đệ tử nội môn, đồng thời là đệ tử thân truyền của trưởng lão Ngoại Sự.

Diệp Trần cau mày: “Cô nhận lầm người rồi.”

Lăng Sương không đáp ngay. Nàng khẽ nghiêng đầu, ánh mắt sâu như hồ nước, nhưng ẩn bên dưới lại không chút gợn thiện ý.

– “Không, ta không nhận lầm. Ta đã theo dõi ngươi từ đêm thứ ba kể từ khi ngươi nhập tông.”

Diệp Trần chợt nheo mắt. Lăng Sương tiến thêm một bước, giọng nhẹ như gió thoảng:

– “Ngươi không giống một tạp dịch đệ tử bình thường. Khi gánh nước, bước chân của ngươi như có tiết tấu, không phí lực dư thừa. Khi lau linh đài, ngươi lau theo vòng ngũ hành. Khi đốn củi... tay ngươi cầm rìu như kiếm.”

Nàng khẽ cười.

– “Ngươi không cố giấu. Ngươi là người từng sống sót sau máu lửa.”

Diệp Trần trầm mặc. Hắn không ngờ lại có người sắc sảo đến mức này, trong một nơi tưởng chừng an toàn nhất.

Lăng Sương rút từ trong tay áo ra một chiếc bội kiếm gãy mũi, đưa cho hắn.

– “Đêm qua, ta nhặt được cái này gần khu vực rừng trúc phía tây – nơi ngươi vẫn tu luyện. Trên đó còn dính vết máu chưa kịp khô... Không phải máu ngươi. Ngươi đã giết thứ gì đó, đúng không?”

Hắn không trả lời. Chỉ đưa mắt lạnh lùng nhìn nàng.

Lăng Sương thở dài:

– “Đừng hiểu lầm. Ta không đến đây để uy hiếp ngươi. Nếu muốn, ta đã báo với tông chủ từ lâu rồi. Nhưng ta có lý do riêng...”

Diệp Trần khẽ nhướng mày: “Lý do gì?”

Nàng cúi đầu, nụ cười rất nhạt:

– “Ngươi biết cha ta là ai không?”

Hắn lắc đầu.

– “Lăng Tử Phàm – trưởng lão Luyện Khí Các. Một kẻ cả đời ham quyền, nhưng vì bị vu cáo tham ô linh thạch mà bị giam lỏng, chờ xử tử. Ta không tin, nhưng ta không có quyền phản kháng.”

Ánh mắt nàng lạnh đi, như băng đông kín đáy hồ:

– “Nếu không thể đổi mạng cha ta bằng công lý... ta phải đổi bằng sức mạnh. Mà muốn mạnh, ta cần thứ vượt qua tông môn truyền thừa.”

Nàng nhìn thẳng vào hắn, lần đầu ánh mắt không che giấu nữa:

– “Ngươi tu luyện cái gì... ta không biết rõ. Nhưng ta cảm nhận được – trong ngươi có một thứ gì đó... không thuộc về Hàn Nguyệt Tông. Thứ đó... nguy hiểm, nhưng cũng có thể là cơ hội.”

Diệp Trần nheo mắt.

Lăng Sương mỉm cười:

– “Ngươi mạnh lên, ta cũng có lợi. Ta sẽ không bán đứng ngươi – nhưng ngươi cũng không được chết quá sớm. Hiểu chứ?”

Nói xong, nàng quay lưng bước đi. Bóng lưng nhẹ nhàng, nhưng sau lưng nàng là một cơn gió sắc như kiếm.

Diệp Trần đứng lặng một lúc lâu.

“Không phải vì lòng tốt... mà là vì mục đích. Tốt. Như thế còn đáng tin hơn kẻ nhân nghĩa giả tạo.”

Tối hôm đó, khi Diệp Trần vừa trở về thì thấy Diệp Tư Nhã đã đợi trong phòng. Nàng bây giờ đã cải trang thành một đệ tử ngoại môn, dung mạo thay đổi, khí tức che giấu rất kỹ.

– “Ca ca... U Ảnh Các đã bắt đầu hành động rồi. Trên đường đến đây, muội suýt bị bám theo. Phải đổi ba thân phận mới đến được tông môn.”

– “Chúng tìm đến rồi sao...” – Diệp Trần trầm giọng.

Diệp Tư Nhã gật đầu, rồi nắm chặt tay:

– “Muội không sợ chết. Nhưng muội không muốn ca ca chết một cách vô nghĩa. Chúng ta cần thời gian, cần cơ hội... để đánh một đòn trí mạng.”

Diệp Trần nhìn vào mắt muội muội, ánh lửa trong lòng hắn bùng cháy.

“Sẽ có ngày, chúng ta sẽ khiến chúng phải trả giá – bằng chính máu thịt và linh hồn của chúng.”