CHƯƠNG 1: CẬU NHÓC VÀ BẦU TRỜI BỊ RÁCH

Năm 3097.

Sài Gòn giờ đây không còn xe, không còn đường. Người ta sống trong các cụm không gian tầng nổi – nơi tầng thấp là vườn, tầng giữa là sinh hoạt, tầng cao là giao thông trên không. Con người ăn thức ăn tổng hợp, thở oxy tinh khiết, và để AI chăm lo mọi việc. Từ đi học đến đi làm, tất cả có thể thực hiện ngay trong nhà – hoặc thông qua kết nối ý thức.

Nhưng có một đứa bé không thích ngồi yên.

Khôi13 tuổi.

Mắt tinh như cú, đầu nghịch như khỉ, suốt ngày vọc phá đủ thứ mà cậu không được phép đụng vào.

Trong căn hộ tầng 85 của khu dân cư HoloSky, cậu đang dùng drone mini tự chế để... câu kẹo từ máy bán hàng thông minh tầng dưới. Trò chơi này đã là kỷ lục cá nhân: 23 que kẹo trong vòng 10 phút mà không bị hệ thống phát hiện.

“Khôi!” – giọng ông Khải vang lên từ phòng làm việc. “Lại nghịch drone vào máy bán hàng à?”

“Không có!” – Khôi giật mình, rồi nhỏ giọng với con drone: “Biến lẹ!”

Ông Khải – cha Khôi – ngoài 60, tóc bạc nhưng mắt vẫn sáng, tay vẫn chắc. Ông từng là kỹ sư trưởng trong một dự án phát triển robot học cảm xúc. Sau một biến cố, ông nghỉ việc, lui về sống lặng lẽ. Chỉ có Khôi biết, mỗi đêm ông vẫn lén sửa những thứ mà người ta bỏ đi.

“Con biết hôm nay là gì không?” – ông hỏi, mắt không rời con chip đang hàn.

“Thứ Tư?”

“Sinh nhật con.”

Khôi khựng lại. Cậu quên mất. Mãi chơi. Mãi vọc.

Ông Khải thở dài, đặt xuống con robot mini chưa hoàn chỉnh.

“Con lớn rồi. Năm nay 13. Ba định tặng con thứ này.”

Ông mở tủ, đưa ra một vật trông giống một cuốn sách thật – rất hiếm trong thời đại này. Bìa bằng gỗ, cạnh sắt. Cổ điển. Khôi cầm lấy, ngạc nhiên.

“Cái gì đây?”

“Là sổ tay thiết kế robot đầu tiên của ba. Viết bằng tay, thời chưa có AI hỗ trợ. Con giữ nó đi. Không cần hiểu hết bây giờ. Chỉ cần biết: nếu con tự làm ra thứ gì bằng tay mình – nó đáng quý hơn cả kho dữ liệu trong đầu AI.”

Khôi im lặng một lúc. Cậu không quen được nói chuyện nghiêm túc với ba.

Sau đó, như để phá tan không khí lạ lẫm, cậu hỏi bâng quơ:

“Ba, nếu có người ngoài hành tinh thật thì sao?”

“Thì chạy.”

“Ba chạy à?”

“Không. Ba bảo con chạy.”

Cả hai bật cười.

---

Tối hôm đó, trời không bình thường.

Tầng mây giả lập vốn mịn như sữa bỗng nổi sóng, rồi rạch một đường dài như bị xé bởi dao laser. Từ bên trong khe nứt, một vật thể khổng lồ – hình tròn, đen bóng – từ từ trồi ra.

Không tiếng động. Không cảnh báo. Không phản ứng từ hệ thống toàn cầu.

Các trạm phòng vệ không gian... im lặng.

“UFO thật?” – Khôi thì thào, dán mắt vào màn hình ngoài trời của khu dân cư.

Chiếc đĩa bay lơ lửng trên không. Rồi một bóng người hiện ra – giữa không khí, không có bục, không dây cáp. Hắn trôi bồng bềnh như bị giữ bởi lực vô hình. Gương mặt mờ ảo, thân thể thay đổi liên tục – lúc là người, lúc như máy móc cháy dở, lúc là một vệt khói.

Hắn cất giọng. Nhưng không phải bằng tiếng nói.

Âm thanh đi thẳng vào não từng người.

> “Ta là Xor. Từ điểm tận cùng vũ trụ đến đây – để kết thúc các ngươi.”

> “Nhưng… kết thúc ngay thì nhàm chán. Vậy nên… ta để các ngươi một cơ hội nhỏ.”

Từ trên cao, hàng ngàn vật thể phát sáng bắt đầu rơi xuống – như tuyết ánh sáng.

> “Đây là võ công từ kỷ nguyên cổ. Những cuốn bí kíp bị thất lạc giữa thời không. Ta đã gom lại. Ta ném xuống.”

> “20 năm nữa, ta quay lại. Ai đủ mạnh thì chiến. Ai yếu – chết.”

Ngay sau đó, hệ thống phòng vệ thế giới phóng toàn bộ vũ khí hướng về UFO. Tên lửa, tia plasma, pháo từ quỹ đạo… tất cả chạm vào UFO – và tan biến như bọt khí chạm kim loại nóng.

Không một vết xước. Không phản ứng.

Lúc đó, người ta mới thật sự sợ hãi.

---

Một luồng sáng tím rơi xuống khu dân cư HoloSky. Trôi lơ lửng trước mặt Khôi, trong suốt như kính, bên trong là chữ viết kỳ lạ cứ tự động biến thành tiếng Việt khi cậu nhìn vào.

Không kịp nghĩ, Khôi đưa tay ra.

Ánh sáng bừng lên. Một cú giật mạnh xuyên qua người cậu. Mọi thứ biến mất.

Tiếng cuối cùng cậu nghe là giọng của ba vọng lên:

“Khôi! KHÔ—”

Màn đêm nuốt trọn cậu bé 13 tuổi.