CHƯƠNG 2: A BẢO VÀ VỰC SÂU ÁNH SÁNG

Cảm giác đầu tiên khi Khôi chạm vào cuốn bí kíp là… không có cảm giác gì.

Nhưng chỉ trong một tích tắc, đất dưới chân cậu tan chảy, không phải bằng lửa, mà bằng ánh sáng. Cả người Khôi bị hút vào một khoảng không tối mịt, không trọng lực, không hướng đi.

Cậu hét lên.

“BA ƠI—!”

Tiếng hét bị hút sạch, chỉ còn tiếng gió và ánh sáng xé toạc từng tế bào cảm giác.

---

Khôi mở mắt.

Cậu đang đứng trong một nơi lạ lùng – không khí mờ ảo, đất phát sáng nhè nhẹ, các sinh vật hình tròn như những con đom đóm khổng lồ bay lượn lặng lẽ.

Một âm thanh vang lên, trầm nhưng không rõ nguồn:

> “Ảo Thú Thần Cảnh – chỉ kẻ có duyên và thiên phú mới được dẫn dắt.”

Trước mặt Khôi xuất hiện một hồ nước. Phản chiếu bóng cậu, nhưng… không giống cậu. Trong hồ, Khôi có đôi mắt rồng và khí tức bao quanh như lửa vàng.

Cậu lùi lại. “Cái quái gì vậy...”

Từ trong làn sương, một sinh vật nhỏ nhảy ra. Nhỏ, tròn, bốn chân, một cặp sừng cong và bộ vảy lấp lánh ánh vàng. Nhìn qua thì giống kỳ lân con, nhưng khí thế… khiến cả mặt đất rung lên nhẹ.

“Chào,” sinh vật nhỏ cất tiếng, giọng khàn khàn dễ thương. “Ngươi là chủ nhân ta?”

“Cái gì? Ngươi là ai?”

“Ta là Chiến Thần Long. Tên cũ hơi khó nhớ. Gọi ta là… A Bảo đi. Dễ nghe, dễ bảo.”

Khôi suýt bật cười. “Thật không đó? Ngươi là rồng mà giống... thú nhồi bông quá.”

A Bảo phun một luồng khói vàng từ mũi: “Ngươi qua được Ảo Thú Thần Cảnh, chứng minh ngươi có duyên và thiên phú. Giờ ta sẽ dẫn ngươi tới Thế giới Phép Thuật.”

---

Thế giới phép thuật.

Ngay khi đặt chân đến, Khôi cảm thấy một luồng năng lượng bùng nổ từ trong người. Mạnh. Nóng. Nhưng cậu không biết tại sao.

A Bảo thì tái mặt: “Nguy rồi… năng lượng của ngươi chưa ổn định, đã phát tán ra.”

“Vậy thì?”

“Chúng sẽ đến.”

Quả đúng vậy.

Từ rừng rậm phía xa, hai thân hình to như bò mộng, răng nanh lởm chởm, da đen ánh tím, lao tới với tốc độ không tưởng. Yêu quái cấp cuối của Luyện Thể Cảnh.

“Chạy hả?” Khôi gồng người.

“Không kịp đâu!” A Bảo hét.

Khôi dùng hết sức, tung cú đá, đấm loạn vào một con – chẳng khác gì đấm vào cột sắt. Yêu quái bật cười khinh miệt, lao tới tóm lấy cậu.

Nhưng—

ẦM!

Một ánh sáng vàng rực từ người Khôi phát ra, hất tung cả hai con yêu quái về sau năm mét.

Khôi cũng bị văng ngược, ngã nhào vào không trung… và rơi xuống vực sâu.

“A BẢO—!”

A Bảo bay đến mép vực, nhưng thân thể nhỏ bé không thể làm gì.

Đúng lúc đó, một chiếc lông vũ khổng lồ, sáng lấp lánh như pha lê, từ trên trời lao xuống, bắt trọn lấy Khôi giữa không trung.

Trên đó, một cô gái tầm 12 – 13 tuổi, áo tím nhạt, tóc buộc hai bên, khuôn mặt lạnh như sương sớm.

“Không phải ai rơi từ trời xuống ta cũng cứu đâu,” cô nói, giọng nhẹ như gió.

---

Khi lông vũ hạ xuống đất, Khôi vẫn còn thở gấp.

A Bảo chạy tới, thở phào: “Ngươi ổn rồi.”

“Cái gì vừa xảy ra vậy… ánh sáng vàng đó…”

A Bảo giải thích: “Yêu quái học võ công tà thuật không thể chạm vào bí kíp chánh thuật. Năng lượng trong sách sẽ phản đòn nếu bị xúc phạm.”

“Vậy bí kíp của ta là…”

Thiên Địa Chân Kinh. Bậc S – rất hiếm, là chánh thuật mạnh mẽ nhưng khó luyện. Ngươi cần một người chỉ điểm.”

“Ai?”

Ngự Linh Phong bà bà – một trong số ít người từng hiểu hết cấu trúc của chân kinh. Nhưng bà đang ở Đông Uyên – nơi rừng linh dày đặc, cách đây 20 năm đường bộ.”

Khôi chết lặng.

“Vậy... không kịp rồi. 20 năm nữa Xor quay lại.”

Cô gái cưỡi lông vũ mỉm cười, nhẹ như mây trôi:

“Nếu đi bằng lông vũ của ta thì… 10 ngày là tới.”

Khôi và A Bảo đồng thanh: “Thật?!”

“Ừ.” Cô xoay người, lông vũ khẽ động: “Đi không?”

Khôi nhìn A Bảo, rồi gật đầu. “Đi.”

---