CHƯƠNG 3: LÔNG VŨ GIÓ NGƯỢC

“Bám cho chắc,” cô gái nói, rồi đứng lên giữa chiếc lông vũ khổng lồ như thể đang đi trên mặt đất.

Khôi nắm chặt rìa lông vũ, mắt đảo liên tục. “Cái… cái này có đai an toàn không?”

“Không. Ngã thì ráng chịu,” cô đáp, vẫn không thèm quay lại.

A Bảo lăn tròn bên cạnh, thở ra khói: “Yên tâm đi, lông vũ của Tuyết Nhi là Thánh Vũ Linh Vũ. Rơi không chết, chỉ... ê mông.”

Khôi liếc sang A Bảo: “Mày có lúc nào nghiêm túc không?”

“Có. Lúc ngủ.”

Chiếc lông vũ nhẹ nhàng lướt qua tầng mây. Dưới chân họ là cả một thế giới như trong tranh thủy mặc — núi non trùng điệp, rừng rậm phủ sương, hồ nước lơ lửng, và những con thú bay với đôi cánh ánh bạc.

Khôi há hốc miệng: “Cái này mà đăng TikTok chắc triệu view…”

“Tik-what?” Tuyết Nhi quay đầu lại, lần đầu để lộ gương mặt. Lạnh, nhưng rất sáng. Có chút gì đó khiến tim Khôi nhảy một nhịp.

“… À, không có gì.”

---

Hơn một ngày trôi qua.

Họ nghỉ giữa một đám mây có thể đứng lên được. (Ừ, đúng rồi. Đám mây cứng như thảm lông.)

Khôi vừa ăn bánh linh khí A Bảo đưa, vừa hỏi:

“Vậy cô là ai? Sao lại giúp tôi?”

“Tôi là đệ tử nội môn của Thiên Vân Môn. Thầy tôi là người canh giữ tuyến không khí Đông Uyên. Thấy lông vũ của tôi nhận động, tôi biết phải đến.”

“Ra là định mệnh.”

“Không. Là quy tắc.”

“… Cô luôn nói chuyện kiểu làm cụt hứng vậy à?”

Tuyết Nhi hơi nhếch môi. Có thể là cười.

A Bảo lẩm bẩm: “Hai đứa này hợp ghê.”

Khôi: “Gì?”

A Bảo: “Không. Nói linh tinh ấy mà.”

---

Giữa đêm.

Khi cả ba đang ngủ trên lông vũ, một luồng khí lạnh tạt qua. A Bảo bật dậy.

“Có thứ gì đó đang bay theo.”

Tuyết Nhi mở mắt ngay. “Chuẩn bị.”

Từ màn sương phía sau, ba bóng đen lướt tới, không cần cánh, không cần phương tiện. Chúng có thân thể như người, nhưng không có mắt, không có miệng – chỉ là bóng tối mang hình hài.

“Trinh sát Quỷ Phủ,” Tuyết Nhi nói.

A Bảo nghiêm giọng: “Chúng theo dấu năng lượng bộc phát từ người Khôi khi bước vào thế giới này.”

“Giờ sao?” Khôi nắm chặt tay.

“Để tôi,” Tuyết Nhi nói.

Cô bước lên đầu lông vũ, tay vẽ ra một vòng tròn ánh bạc. Từ vòng tròn, pháp ấn hình cánh hoa bay ra như phi tiêu, lao thẳng vào ba bóng đen.

Một đòn.

Ba kẻ trinh sát tan thành khói.

Khôi đứng sững.

“… Wow.”

“Phép cơ bản thôi,” Tuyết Nhi quay lại, nói thản nhiên. “Ngươi nên học nếu không muốn chết trong 10 phút đầu ở Đông Uyên.”

Khôi nhìn tay mình.

“Ừ. Tôi… phải mạnh lên.”

---

Chiều hôm sau.

Chiếc lông vũ bắt đầu hạ độ cao.

A Bảo hô to: “Tới nơi rồi!”

Khôi nhìn xuống. Bên dưới là một thị trấn nhỏ, nằm giữa hai dãy núi bao phủ sương mù. Những mái nhà cong vút, treo đèn lồng trắng. Không khí yên tĩnh, nhưng... có gì đó là lạ.

“Đây là đâu?”

Tiểu trấn Vô Lộ,” Tuyết Nhi nói. “Trạm dừng cuối trước khi bước vào Đông Uyên.”

“Vì sao gọi là Vô Lộ?”

“Vì từ đây… không có lối quay về nữa.”

---