Tiểu trấn Vô Lộ nhỏ nhưng lạ. Không có người bán hàng, không có tiếng cười nói. Tất cả dân cư đều mặc áo xám, đầu cúi thấp, đi lại lặng lẽ như những chiếc bóng.
“Đây là chỗ… người sống à?” Khôi hỏi khẽ.
Tuyết Nhi đáp, giọng nhỏ: “Đừng để họ nghe thấy. Người ở đây từng là những kẻ tu luyện thất bại, bị thương nặng hoặc mất pháp lực vĩnh viễn. Nhưng cũng có người từng là cao thủ.”
“Thất bại?”
“Không ai vào được Đông Uyên nếu không vượt qua thử thách tại đây. Và không phải ai cũng sống sót.”
A Bảo lắc đầu, thì thầm: “Có nơi nào yên bình trong cái thế giới này không trời…”
---
Bên trong trấn, họ được đưa đến một ngôi đình đá.
Trưởng lão của trấn là một ông lão mù, râu bạc dài quét đất. Ông gõ cây trượng ba lần rồi nói:
> “Muốn qua Đông Uyên, mỗi người phải vượt ‘Ảnh Đài Phản Tâm’.
Đó là nơi nội tâm bị phơi bày, ký ức bị lật lại, và nỗi sợ bị nhân lên.”
> “Không dùng được phép. Không dùng được võ. Chỉ có chính mình.”
Khôi nuốt khan. “Cái kiểu thử thách tâm linh này tôi ghét nhất…”
“Ngươi có thể bỏ cuộc,” Tuyết Nhi nói.
“Tôi có thể bỏ... nhưng tôi sẽ không bỏ,” Khôi đáp lại, lần này không pha trò.
Tuyết Nhi nhìn cậu một lúc lâu. Gật nhẹ. “Tốt.”
---
Ảnh Đài Phản Tâm nằm trong lòng một sơn cốc sâu, chỉ có một lối vào là hang đá hẹp.
Trước khi vào, A Bảo cọ đầu vào tay Khôi. “Tôi không thể đi cùng được. Phần này ngươi phải tự vượt.”
“Không chết chứ?”
“Nếu vượt được thì không. Nếu không… thì cũng không biết.”
“… Ê, mày dạo này nói chuyện đáng lo thật đấy.”
---
Bên trong hang.
Không gian lạnh toát. Bức tường phản chiếu lại... không phải gương mặt của người soi, mà là quá khứ.
Khôi thấy hình ảnh mình lúc nhỏ – bị bạn bè chê cười, bị thầy cô phê bình vì quá nghịch ngợm. Rồi hình ảnh ông Khải ôm cậu khi sốt cao, lau mồ hôi bằng khăn trắng…
Rồi – một luồng sáng dữ dội xé toạc bức tường.
Một hình ảnh khác hiện ra: một người phụ nữ lạ đang ôm một đứa trẻ sơ sinh giữa trận loạn lạc, máu chảy khắp nơi.
Cô ấy thì thầm vào tai đứa bé:
> “Nghịch Hướng… con sẽ sống thay ta…”
Khôi choáng váng.
“Tên đó… sao nghe quen vậy…”
Một giọng khác vang lên – trầm, vọng ra từ chính lòng cậu:
> “Ngươi không phải là Khôi. Ngươi là thứ bị lãng quên, bị vứt lại, bị che giấu.”
Khôi gào lên: “Im đi!”
Ánh sáng vụt tắt.
---
Bên ngoài, Tuyết Nhi đang chờ.
“Cậu ấy vào lâu hơn bình thường,” cô nói, tay nắm nhẹ vạt áo.
“Có thể vì cậu ấy... không bình thường,” A Bảo trả lời.
“Ý ngươi là…”
A Bảo gật. “Thiên phú quá cao. Pháp lực tự phát. Tên bí kíp kia là hàng bậc S – nhưng phản ứng với cậu ta mạnh hơn mức bình thường. Mùi năng lượng cũng… giống với người từng xuất hiện ở Đông Uyên ngàn năm trước.”
Tuyết Nhi im lặng.
---
BÙM!
Một luồng sáng chói lòa phát ra từ cửa hang. Khôi bước ra, người toát mồ hôi, mặt nhợt nhạt, nhưng mắt sáng hơn bao giờ hết.
“Tôi làm được.”
A Bảo bay vòng quanh cậu, la lớn: “Ngươi sống! Ngươi sống rồi!”
Tuyết Nhi nhìn cậu. Một thoáng nhẹ trong mắt cô. “Ngươi khá hơn tôi tưởng.”
Khôi thở dài: “Cô thích tôi rồi đúng không?”
Tuyết Nhi bước qua cậu, không quay lại. “Tôi thích… lông vũ của mình sạch sẽ. Đừng đứng gần.”
Khôi cười khẽ.
---
Cuối chương, ba người rời khỏi Vô Lộ, tiến thẳng về rừng Đông Uyên.
Tuyết Nhi quay đầu nhìn Khôi, mắt nghiêm lại:
“Ngươi không chỉ đến đây vì võ công. Có gì đó trong ngươi… rất nguy hiểm. Và rất... cô độc.”
Khôi im lặng. Gió thổi ngược. Lông vũ bay lên cao.
---