CHƯƠNG 5: GỌI TÊN NGHỊCH HƯỚNG

Rừng Đông Uyên không giống bất kỳ nơi nào Khôi từng tưởng tượng.

Cây cối cao đến nỗi che khuất cả bầu trời, lá phát ra ánh sáng nhè nhẹ như hàng triệu con đom đóm tụ lại. Mùi cỏ thơm, thoảng chút vị kim loại. Không khí dày như sương nhưng ngửi vào lại thấy nhẹ người.

“Đây là nơi linh khí đậm đặc nhất toàn giới,” Tuyết Nhi nói. “Chỉ cần ngồi tĩnh tâm cũng đủ nâng cảnh giới.”

A Bảo gật gù. “Mỗi gốc cây ở đây đều sống ít nhất ba ngàn năm. Đụng bậy là bị nuốt đấy.”

“Nuốt á?” Khôi giật mình.

“Ừ, kiểu ngươi thành phân bón sống cho rễ ấy mà.”

Khôi nhìn xung quanh, lùi lại mấy bước khỏi gốc cây gần nhất.

---

Họ dừng chân bên một hồ nước tĩnh lặng. Trên mặt hồ phản chiếu không phải bầu trời, mà là... hình ảnh chính người đang nhìn.

“Ngồi xuống,” Tuyết Nhi bảo. “Tập dẫn linh khí. Dùng ý niệm mở đan điền.”

Khôi ngồi xuống. Nhắm mắt. Thở chậm.

Một lúc.

Hai lúc.

Ba lúc.

…Không có gì xảy ra.

Khôi mở mắt. “Ờ, tôi bị hỏng rồi hả?”

Tuyết Nhi mở mắt nhìn cậu. “Ngươi không cảm được linh khí?”

“Không những không cảm, tôi còn thấy ngứa mũi. Như dị ứng.”

A Bảo nhìn cậu, mắt hơi nheo lại. “Thử mở bí kíp ra xem.”

Khôi lấy quyển Thiên Địa Chân Kinh từ trong túi. Vừa mở ra, một luồng sáng bạc bắn thẳng lên trời, khiến mặt hồ rung lên, cây cối xung quanh phát tiếng kêu trầm thấp như... đang cảnh báo.

Tuyết Nhi đứng bật dậy. “Dừng lại! Ngươi điên à?!”

Nhưng đã muộn.

Một cơn gió mạnh quật ngang. Khôi đứng không vững, nhưng bên trong, cậu thấy... một cảm giác ấm áp lan tỏa khắp người, như có thứ gì đó được đánh thức.

---

Đúng lúc đó, một con khỉ trắng lông dài từ trên cây nhảy xuống. Nhưng con này không bình thường — nó mặc... áo bào!

“Chậc chậc, ồn ào quá trời đất. Linh khí động, rễ cây kêu la, hồ nước giật mình. Các ngươi là ai?”

Tuyết Nhi cúi đầu: “Tiền bối, chúng con chỉ muốn băng qua để gặp Ngự Linh Phong bà bà.”

Con khỉ nheo mắt. “Ngươi – đệ tử Thiên Vân Môn. Còn ngươi…”

Nó nhảy lên vai Khôi, đưa tay sờ trán cậu. “Ồ? Tên thú vị đây. Linh lực kỳ dị. Không phải pháp khí, không phải thuần võ. Là cả hai.”

Khôi nhăn mặt. “Khỉ... biết nói?”

“Khỉ?! Ta là Linh Hầu Bạch Ảnh, người canh giữ Đông Uyên từ thời Nguyên Tổ chưa mọc râu!”

A Bảo thì thầm: “Nguy rồi... lỡ miệng gọi nó là khỉ rồi…”

Linh Hầu chắp tay sau lưng, bay vòng quanh: “Ngươi có thể đi qua... nếu trả lời câu hỏi này.”

> “Nếu một kẻ không thuộc về phép thuật, cũng không hoàn toàn thuộc về võ công — vậy hắn là gì?”

Khôi im lặng. A Bảo cũng im. Tuyết Nhi nhíu mày.

Khôi ngẩng đầu: “Hắn là... người đang tìm đường.”

Linh Hầu ngừng bay. Nhìn Khôi chằm chằm. Rồi nó cười phá lên.

“Được! Đáp án không sai. Vì thật ra... ta cũng chưa có câu trả lời.”

Một khe sáng mở ra giữa lòng rừng.

“Đi đi. Ngự Linh Phong đang chờ.”

---

Khi cả ba đi sâu vào rừng, bầu không khí dần thay đổi.

Không còn ánh sáng. Không còn tiếng chim. Chỉ còn gió thổi và cảm giác như đang bị dõi theo.

Đột nhiên — một giọng nói vang lên, không từ đâu cả:

> “Nghịch Hướng... ngươi đã đến.”

Khôi khựng lại. “Ai... ai gọi vậy?”

Tuyết Nhi quay lại: “Ngươi vừa nói gì?”

“Cô... không nghe thấy?”

Giọng nói tiếp tục:

> “Con là đứa trẻ bị vứt lại giữa giao tranh. Con là chìa khóa để phá vỡ hận thù giữa hai thế giới. Nhưng trước đó, con phải biết mình là ai.”

Khôi nhìn xuống bàn tay mình.

Trên đó, ánh sáng phát ra từ hình chòm sao nhỏ mờ mờ – Thiên Khôi.

---

A Bảo thở ra: “Giọng đó… là của Ngự Linh Phong bà bà. Bà ấy biết ngươi. Và gọi đúng cái tên cũ…”

Khôi ngẩng lên. “Nghịch Hướng... Là mình sao?”

Tuyết Nhi nhìn cậu rất lâu. Trong ánh mắt cô, có gì đó đã thay đổi — không còn đơn giản là tò mò nữa, mà là... một chút hoang mang, và sợ hãi.

---