CHƯƠNG 6: CÂY GỌI TÊN NGƯỜI

Khôi bước qua cánh cổng rễ cây, ánh sáng mờ lặng lẽ dần tắt sau lưng. Phía trước là một khoảng trống hình tròn, chính giữa là một cây cổ thụ cao ngất, thân xoắn như rồng cuộn, tỏa ra ánh sáng xanh lục nhè nhẹ.

“Đây là... Ngự Linh Phong?” Khôi khẽ hỏi.

“Không,” Tuyết Nhi đáp. “Đây là cội rễ của Đông Uyên. Là cây mà toàn bộ rừng này sống nhờ vào.”

“Và cũng là nơi ta canh giữ...” – một giọng nói cất lên, trầm nhưng ấm như than đỏ giữa đêm đông.

Từ trong thân cây, một bóng người xuất hiện. Một bà lão mặc áo choàng dài, tóc bạc xõa, tay cầm trượng gỗ – Ngự Linh Phong bà bà.

Bà nhìn thẳng vào Khôi. Không cần dò xét. Không cần hỏi tên.

“Chào con, Nghịch Hướng.”

Khôi sững sờ. “Sao bà biết tên đó…?”

---

Bà bà không trả lời ngay. Bà đi chậm về phía cây cổ thụ, đưa tay vuốt nhẹ thân cây, như đang chạm vào người thân.

> “Cây này... được cha con trồng.”

“Ngày ấy, ông ấy một mình đến Đông Uyên, mang theo một gốc linh mộc nhỏ, nói rằng nó là hạt giống của sự chuộc lỗi.”

Khôi lặng người.

> “Ông ấy truyền linh lực cho nó, rồi trước lúc đi ra trận… ông cắt máu nhỏ vào rễ cây.”

“Ông bảo: ‘Nếu một ngày nào đó, đứa con ta bị thất lạc trong thời không, xin hãy giúp nó trở về.’”

“Và cây... phản ứng với con?” Khôi thì thào.

“Đúng vậy. Ta sống ở đây lâu đến mức không nhớ nổi bao nhiêu mùa trăng. Nhưng chỉ khi con bước vào rừng, cây phát sáng – và thì thầm với ta bằng giọng rất khẽ: ‘Nó đã về.’”

---

“Vậy… bà lấy tên giống cây là vì…?”

Bà mỉm cười.

> “Ta là người được giao nhiệm vụ canh giữ nó.

Sau từng ấy năm, ta không còn nhớ tên thật mình là gì.

Chỉ nhớ, khi ông ấy đi, ông nói: ‘Nếu bà còn sống đến khi nó trở lại, hãy gọi nó đúng bằng cái tên ta đã đặt: Nghịch Hướng.’”

Khôi siết chặt tay. “Vì sao lại là cái tên đó?”

“Vì con không nên tồn tại. Nhưng lại vẫn tồn tại. Vì con là sai lầm... và cũng là hy vọng.”

---

Im lặng.

Gió trong rừng nhẹ như thở dài.

Tuyết Nhi không nói gì. Nhưng ánh mắt cô nhìn Khôi... không còn như trước.

---

“Giờ con định làm gì?” – Bà bà hỏi.

Khôi ngẩng lên. “Con muốn học Thiên Địa Chân Kinh. Muốn đủ mạnh để bảo vệ Trái Đất.”

“Con có thể sẽ phải hy sinh chính mình.”

“Con đã được sinh ra là một điều không nên xảy ra. Vậy ít nhất, con muốn sống như một điều nên có.”

Bà bà cười. Một nụ cười buồn.

> “Tốt. Ta sẽ chỉ đường cho con. Nhưng hãy nhớ…

Luyện bí kíp này, không chỉ cần trí tuệ và thiên phú.

Mà còn cần… một trái tim không hận thù.”

---

Cuối chương:

Khi đêm buông xuống, Khôi ngồi trước cây đại thụ, mở bí kíp.

Trang đầu tiên, dòng chữ cổ hiện lên – tự dịch thành tiếng Việt trong đầu cậu:

> “Kẻ đi lạc giữa hai thế giới,

Chỉ có thể trở về… nếu biết mình là ai.”

---