CHƯƠNG 7: BÓNG ĐEN VÀ ÁNH SÁNG

Phía bên kia đại lục. Dưới lòng đất sâu của dãy Đoạn Hồn Sơn.

Một pháo đài âm u dựng bằng đá đen và xương trắng. Khí độc bay là là mặt đất, bầu trời tối như mực. Dưới tầng sâu nhất, Quỷ Phủ Vô Ảnh họp kín.

Giữa gian sảnh, Tả Ảnh ngồi lặng trên ngai đá. Gương mặt hắn bị che bởi mặt nạ nửa đen nửa bạc, chỉ để lộ một con mắt đỏ như máu.

Phía dưới, một tên thủ hạ quỳ gối:

“Bẩm thống lĩnh. Chúng tôi đã lần ra dấu hiệu của Thiên Địa Chân Kinh tại Đông Uyên. Đặc biệt... là có phản ứng huyết thống.”

Không gian lặng như tờ.

Tả Ảnh nhấc tay trái – bàn tay bị mất ba ngón, thay vào đó là vuốt cơ khí – rồi nói khẽ:

Nghịch Hướng. Nó thực sự đã trở lại...”

Một nữ quỷ nhân đứng cạnh lên tiếng:

“Có cần tập kích trực tiếp?”

“Không,” Tả Ảnh lắc đầu. “Cây Ngự Linh Phong vẫn đang sống. Kết giới của nó chưa thể phá. Nhưng nếu... hút cạn linh khí từ rễ, nó sẽ chết dần.”

“Linh Hấp Trận?” – một kẻ khác hỏi.

“Chuẩn. Triển khai quanh Đông Uyên. Từng chút một. Không đánh – chỉ... ăn mòn.”

Một kẻ đứng gần cười khẽ: “Và bên trong, chúng ta đã có người.”

Tả Ảnh gật.

> “Khi cây chết… cả Đông Uyên sẽ mục ruỗng từ tim ra rìa.”

---

Trong rừng linh – Đông Uyên.

Khôi ngồi xếp bằng trước tảng đá chứa pháp văn cổ. Cậu đã cố nhắm mắt dẫn khí, như mọi người được chỉ, nhưng...

Linh khí xung quanh né cậu như né bệnh.

“Chuyện gì nữa đây...” – Khôi vò đầu.

Tuyết Nhi ngồi cách đó không xa, đã nhập định, linh khí bay quanh cô như sương tụ. Dù nhắm mắt, cô vẫn hỏi:

“Ngươi lại thất bại?”

“Cảm ơn vì hỏi rất tinh tế.”

“Chắc do tâm còn loạn. Phải tĩnh lại.”

“Tôi mà tĩnh hơn nữa chắc ngừng thở luôn.”

A Bảo đứng bên, gãi đầu. “Thử mở quyển chân kinh đi. Biết đâu có gợi ý.”

Khôi thở dài. “Rồi. Cầu may vậy.”

Cậu mở sách.

---

Trang thứ hai tự động lật lên. Một hàng chữ hiện ra, như khắc vào không gian:

> “Kẻ sở hữu thân thể song sinh – không phép tĩnh, chỉ luyện động.”

Một vệt sáng từ sách bay ra, tạo thành một ảo cảnh khổng lồ. Trong đó: Khôi đối mặt với… một phiên bản khác của chính mình.

“Cái quái…” – cậu hoảng.

Ảo ảnh cười. “Ngươi không học như bọn họ. Ngươi học bằng… chiến.”

> → Cơ chế luyện tập của Khôi: phải chiến đấu với chính ảo ảnh của mình để hấp thu pháp lực từ từng đòn đánh.

A Bảo há hốc: “Pháp luyện kiểu gì mà... tự đập chính mình vậy trời?”

Tuyết Nhi hé mắt nhìn. Mặt cô hơi đổi sắc.

---

Sau một khắc.

Khôi ngã xuống đất, thở dốc, mồ hôi đầm đìa. Nhưng trong tay cậu, pháp lực đầu tiên ngưng tụ thành lửa – nhẹ như hơi sương.

Tuyết Nhi đứng dậy, đi tới.

“Ngươi khác thật.”

Khôi vẫn nằm bẹp, thều thào: “Biết rồi khỏi nói.”

“Không phải khen.”

“Tôi biết…”

Cô im lặng. Rồi quay đi.

“Nhưng không giống nhau… không có nghĩa là sai,” cô nói.

Khôi quay đầu nhìn theo bóng lưng Tuyết Nhi. Có điều gì đó... vừa thay đổi. Nhỏ thôi. Nhưng rõ ràng.

---

Cuối chương:

Ở một góc khác trong khu luyện tập, một thiếu niên tóc xám đang ngồi xếp bằng, mắt nhắm – nhưng môi nhếch cười.

Trên cánh tay hắn, một ấn ký tím nhạt thoáng hiện rồi biến mất.

---