CHƯƠNG 8: MŨI TÊN GIỮA RỪNG

Gần một tuần sau ngày Khôi bắt đầu luyện Thiên Địa Chân Kinh, cuốn sách một lần nữa tự động lật sang trang mới.

Dòng chữ hiện lên, như được ai đó viết bằng ánh sáng:

> “Để khai mở tầng thứ hai: máu, mồ hôi và nguy hiểm.

Lý thuyết chỉ là cánh cửa. Chỉ thực chiến mới là chìa khóa.”

Bên dưới là một bản đồ rừng – một ngọn núi nhỏ nằm sâu trong Đông Uyên, tên là Vạn Quái Sơn.

A Bảo đọc lướt. “Ở đây có hàng trăm loài quái thú. Tầng linh khí nhiễu loạn. Không có kết giới bảo vệ.”

Tuyết Nhi khẽ gật. “Tức là… nơi nguy hiểm đúng nghĩa.”

Khôi mỉm cười. “Vậy thì đi thôi. Tôi không định sống nhờ vào lý thuyết mãi.”

---

Ba ngày sau, tại chân núi Vạn Quái Sơn.

Cảnh vật đổi khác. Rừng cây ở đây không còn phát sáng dịu nhẹ, mà thở ra sương mù dày, lặng lẽ như hít vào sát khí.

Càng đi sâu, tiếng gầm rú, móng vuốt và ánh mắt lấp ló giữa tán cây càng nhiều.

“Cảm giác như đi lạc vào sở thú bị lỗi AI,” Khôi lẩm bẩm, tay siết chặt vũ khí.

Tuyết Nhi không nói gì, nhưng đi sát hơn bên cạnh cậu.

---

ẦM!

Một con quái gấu bốn mắt, cao hơn ba mét, nhảy từ trên cây xuống chắn đường.

Khôi phản xạ, giơ tay phòng ngự – nhưng chưa kịp làm gì thì...

Vút!

Một mũi tên xuyên thẳng qua trán con quái. Nó ngã rầm xuống đất.

Từ rừng cây, một bóng người bước ra. Gọn gàng, nhanh nhẹn, ánh mắt sắc như dao.

Một cô gái khoảng mười sáu tuổi, tóc buộc cao, lưng đeo cung, tay cầm dao săn. Bên cạnh là một con Hỏa Miêu màu cam đậm, mắt rực đỏ, gườm gườm như sẵn sàng lao vào bất kỳ thứ gì động đậy.

“Đây không phải nơi chơi đùa,” cô gái nói, ánh mắt liếc qua Khôi. “Hai người lạc à?”

“Không,” Tuyết Nhi trả lời trước. “Chúng tôi đến đây theo chỉ dẫn luyện pháp.”

“Còn non lắm,” cô gái lắc đầu. “Lên cao nữa là quái thú cấp hai, cấp ba. Không khéo thành bữa ăn chiều đấy.”

Khôi cười cười. “May mà gặp cô. Không thì chắc tôi làm đồ ăn thật.”

Cô gái nhìn Khôi lần nữa. Đôi mắt khẽ nheo lại, không rõ là vì đánh giá... hay tò mò.

---

Họ cùng dựng trại nghỉ tạm. Bên ánh lửa, A Bảo hỏi:

“Cô tên gì?”

Diệp Thanh Trâm. Làm nghề săn quái. Tiền thì không nhiều, nhưng giết được vài con đúng mặt… cũng đỡ tức.”

“Ghét quái đến vậy?”

Ánh mắt cô trầm xuống.

> “Cha tôi từng là người trấn thủ khu rừng này.

Bị quái của Quỷ Phủ Vô Ảnh giết trong một đợt tấn công thử nghiệm.

Nên tôi… không thích ngồi thiền chờ cơ hội. Tôi đi tìm nó.”

Khôi im lặng. Rồi gật đầu. “Tôi cũng mất mẹ. Vì một cuộc chiến mà tôi không hiểu gì.”

Thanh Trâm quay sang cậu, ánh mắt dịu hơn. “Vậy là giống nhau.”

---

Sáng hôm sau.

Họ cùng chiến đấu với một bầy Lang Ma – quái thú chuyên sống theo bầy đàn. Khôi vẫn chưa thuần thục, nhưng khi đòn đánh của cậu kết hợp với mũi tên của Trâm, kết quả tốt hơn hẳn.

Sau trận, Thanh Trâm nhìn Tuyết Nhi, rồi nhìn Khôi. Cô cười nhẹ.

“Các người phối hợp ăn ý đấy.”

Tuyết Nhi lạnh lùng: “Chỉ là tình huống phù hợp.”

“Không. Là ăn ý thật,” Trâm nhìn Khôi, nói nửa đùa: “Nếu tôi là ngươi, chắc cũng thích cô ấy.”

Khôi đỏ mặt. “Tôi… chưa nghĩ đến.”

Trâm cười. Nụ cười không buồn, nhưng không hoàn toàn vui.

---

Kết thúc chương:

Trước khi họ chia tay, Thanh Trâm nói với Tuyết Nhi:

> “Cô giữ lấy hắn nhé.

Người như hắn... dễ bị kéo đi lắm.

Nhưng nếu có ai giữ được... chắc là cô.”

Rồi cô quay lưng, bước vào rừng, không chờ câu trả lời.

Tuyết Nhi đứng im. Gió thoảng, lông vũ trên áo khẽ lay. Cô không nói gì.

Chỉ có Khôi nhìn theo... và lần đầu tiên cảm thấy nhói trong lòng ngực.

---