Phía Tây Bắc Đoạn Hồn Sơn. Một vùng đất chết, tối như đáy vực, ánh trăng không thể xuyên qua.
Giữa lòng sương đen, một hang đá khổng lồ như miệng thú, được phong kín bằng pháp ấn hình rắn uốn lượn. Bên trong, gió không thổi, nhưng hơi thở vẫn lạnh buốt.
Tại trung tâm hang, một thiếu niên đang ngồi xếp bằng. Hắn không già hơn Khôi bao nhiêu, nhưng xung quanh tỏa ra thứ áp lực như đang đối diện một con thú không ngủ.
Gương mặt hắn lạnh, ánh mắt khép hờ, tay đặt trên đùi. Toàn thân toát lên một thứ gì đó cực kỳ trật tự – đến mức đáng sợ.
Một con pet đực ngồi kế bên, hình thù như kỳ lân con đội mũ học giả, miệng lẩm bẩm:
> “Võ công cấp C không hiệu quả với quái hệ Phong. Nhưng nếu dùng Âm Dương Luân Thể kết hợp Lôi Thuật Khuếch Tán... À khoan, cái này không áp dụng được vì ngươi chưa có pháp ấn hệ Lôi...”
“Ngươi đang nói với ta hay đang nói một mình?” – thiếu niên mở mắt, giọng trầm nhưng rõ.
“Cả hai!” – con pet cười toe. “Ta nhớ hết rồi, chỉ là... chưa làm được gì thôi!”
Thiếu niên thở nhẹ. “Rác miệng vô dụng nhưng giữ lại cũng có ích.”
---
Một tên thuộc hạ bước vào, quỳ gối.
“Thiếu gia. Cô gái ấy đã tiếp cận bọn Nghịch Hướng. Giờ sao?”
“Cứ như kế hoạch mà làm,” hắn nói, mắt không chớp.
“Dùng người khác để khống chế được một kẻ như hắn sao?”
Thiếu niên khẽ nghiêng đầu. “Ngươi không hiểu. Cảm xúc là điểm yếu đầu tiên của kẻ mạnh.
Nếu hắn yếu lòng, hắn sẽ chậm tay. Mà chỉ cần chậm một chiêu... là đủ để gãy xương, hoặc gãy cả niềm tin.”
Con pet nhảy lên vai hắn, hỏi: “Ngươi chắc cô ấy sẽ không phản?”
Thiếu niên lắc đầu.
“Cô ta đang nghĩ... mình là kẻ chủ động. Nhưng thật ra... là người bị dẫn dắt.”
---
Ở một rìa núi sâu trong Đông Uyên.
Thanh Trâm đứng một mình, tay cầm một mảnh ngọc tím sẫm – vật định ước mà tên thiếu niên kia đã đưa cho cô từ trước.
> “Đi theo chúng. Hãy ở gần hắn.
Ta sẽ dẫn ngươi tới hung thủ giết cha ngươi – vào lúc thích hợp.”
Ban đầu, Trâm nghi ngờ. Nhưng cái tên hắn nói… quá khớp với ký ức cô giữ suốt bao năm.
Cô nhìn xuống thung lũng, nơi Khôi đang luyện tập dưới ánh sáng mờ của những viên linh thạch.
Tuyết Nhi ngồi gần đó, lặng lẽ quan sát – tay chạm vào lông vũ.
Thanh Trâm siết chặt tay.
> “Mình không phản bội ai cả...
Mình chỉ... đang đi tìm công lý thôi.
Nhưng… tại sao tim lại thấy nặng thế này...”
Gió thổi qua, mảnh ngọc rung nhẹ. Trên đó, ấn ký hình rắn uốn lượn khẽ sáng lên rồi tắt.
---
Kết thúc chương:
Ở nơi tối sâu nhất trong hang đá, thiếu niên ấy mở mắt lần nữa.
Ánh mắt sắc như dao. Hắn đặt tay lên mảnh bản đồ khắc gỗ, nơi có dấu hiệu phát linh lực của Khôi.
“Ngươi có thể là Nghịch Hướng...
Nhưng nếu hướng nào ta cũng nhìn thấy trước,
thì... ngươi đi đâu cũng chỉ là quân cờ.”
---