Cả nhóm dựng trại bên một thác nước nhỏ ở rìa Vạn Quái Sơn. Không khí đã dịu hơn, nhưng linh khí vẫn đậm đặc, kèm theo mùi huyễn hoặc như… có ai đang quan sát.
Khôi ngồi lau kiếm, ánh mắt nghiêng nghiêng. Gần đó, A Bảo đang gặm một viên linh quả, miệng dính nhọ nồi.
“Dạo này... cảm giác có gì đó sai sai,” Khôi lầm bầm.
“Sai là đúng,” A Bảo gật. “Linh khí rối loạn, quái thú xuất hiện ngẫu nhiên, và ngươi bị theo dõi từ ba ngày trước.”
Khôi giật mình: “Ngươi biết?!”
“Từ lúc đêm đầu tiên Trâm quay lại. Không phải theo dõi kiểu ác ý. Mà là… nửa nạc nửa mỡ.”
Tuyết Nhi, lúc này đang ngồi cách đó không xa, mở mắt nhìn Khôi.
“Có thể ai đó đang giấu điều gì đó,” cô nói thẳng, không nhìn ai.
“Và nếu trong nhóm chỉ có ba người thường xuyên rời trại… thì rõ ràng ai đáng nghi nhất.”
Không khí chùng xuống.
Thanh Trâm, đang rửa vũ khí ở suối, khựng tay. Cô không quay lại.
> “Mình không làm gì hại họ. Mình chỉ… đi tìm công lý cho cha thôi.
Nhưng sao ánh mắt cô ta lại... lạnh đến thế.”
---
Tối hôm đó.
Khi mọi người đã ngủ, một mảnh ngọc tím lóe sáng trong tay Trâm. Giọng thiếu niên kia vọng ra từ bên trong như tiếng rắn trườn trên da:
> “Tới lúc rồi. Ngươi đã có được tín nhiệm.
Giờ chỉ cần đặt ấn ký quan sát lên người hắn. Một lần thôi.”
Trâm cầm vật ấn trong tay. Nhỏ, mảnh, gần như vô hình. Cô nhìn về phía lều của Khôi.
Cậu đang ngủ, tay còn ôm quyển chân kinh, vẻ mặt như đứa trẻ giữa cơn mộng đẹp.
Trâm tiến lại gần. Tay đưa ra.
Nhưng rồi… cô rụt lại.
> “Không. Mình làm vậy thì có khác gì phản bội người tin mình?”
“Ngươi sẽ mất cơ hội biết kẻ đã giết cha.”
“Vậy thì… ta sẽ tìm cách khác.”
---
Sáng hôm sau.
Khôi nhận nhiệm vụ đơn lẻ: tìm loại linh thảo tên là Vọng Nhãn Đằng, mọc trong hẻm núi.
“Cần ai đi theo không?” Trâm hỏi.
Khôi lắc đầu. “Cần tự làm. Cần tự chiến.”
---
Tại hẻm núi.
Khôi tìm được linh thảo – nhưng đúng lúc đó, một loài quái thú hình rết có cánh, cấp ba, phóng ra từ vách đá.
“Chết rồi…” – cậu lùi lại, tay siết chặt kiếm.
Không có Tuyết Nhi.
Không có Trâm.
Không có A Bảo.
Chỉ có mình.
---
Con rết gào lên, lao đến. Khôi tránh được đòn đầu. Nhưng chân rết sắc như dao, táp liên tục khiến cậu phải lùi sâu vào hẻm.
“Phải nghĩ cách...”
Thiên Địa Chân Kinh trong tay phát sáng. Một dòng chữ hiện lên giữa không trung:
> “Khi không còn đường lui, thân thể sẽ nhớ lại bản năng.
Đòn đánh không cần đẹp – chỉ cần trúng.”
Khôi hít sâu. Gạt mọi âm thanh, mọi suy nghĩ.
Khi con rết lao đến lần nữa – cậu lùi một bước, đặt thân theo góc đổ, rồi xoay kiếm theo quỹ đạo chữ “Phá”.
ẦM!
Cây kiếm chém trúng phần khớp mềm dưới bụng rết. Nó rú lên, rơi xuống vực.
Khôi quỵ xuống, thở dốc. Mồ hôi ướt lưng áo. Tay run.
> Nhưng lần đầu tiên, cậu chiến thắng – một mình.
---
Tối hôm đó.
Tối hôm đó, gió rừng se lạnh. Ánh trăng lấp lóa qua kẽ lá.
Tuyết Nhi bước ra khỏi lều, định tìm nước thì khựng lại. Cô thấy một bóng người đang đứng khuất sau gốc cây – Thanh Trâm.
Trong tay Trâm là một mảnh ngọc tím phát ra ánh sáng mờ. Cô đang thì thầm, rất khẽ. Gió rừng cuốn lời nói đi, nhưng ánh mắt Trâm thì rõ: căng thẳng, thấp thỏm, lo lắng.
Tuyết Nhi tiến tới, không giấu tiếng bước.
Trâm giật mình, vội tắt ngọc phù.
“…Ngươi đang nói chuyện với ai?” – Tuyết Nhi hỏi, giọng trầm đều như nước lạnh.
Trâm quay lại, gượng cười: “Một người tôi từng quen, liên lạc lúc đi săn. Không quan trọng.”
“Ngươi đang che giấu điều gì đó.”
Trâm im lặng vài giây. Rồi đáp: “Tôi biết ngươi không tin tôi. Nhưng nếu tôi muốn hại ai… thì đã không chần chừ đến bây giờ.”
Tuyết Nhi không nói nữa. Cô nhìn Trâm rất lâu. Rồi quay người đi.
Trâm siết chặt viên ngọc. Trong mắt, lần đầu xuất hiện nỗi sợ.
---